Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 632: Nhận thua

Triệu Tứ nhìn tên tâm phúc đối diện nói: “Mày có bị ngu không hả? Mày không biết đồn trưởng Lưu này là ai sao? Bây giờ đến cục cảnh sát hỏi thử xem, chỉ cần là người có đầu óc suy nghĩ đều biết, anh ta sẽ không ngồi ở vị trí sở trưởng này lâu đâu, có người ở phía sau hỗ trợ thì việc lên Cục trưởng chỉ là chuyện nhỏ. Nếu hôm nay đắc tội anh ta thì sau này, trừ khi chúng ta rời khỏi Thượng Hải, bằng không ăn đủ.”
Tên đàn em gật đầu: “Nhưng mà Tứ gia, cái người anh Vương gì đó em thấy cũng bình thường mà. Có tiền thì đã sao? Chúng ta cũng có tiền, hơn nữa anh cũng quen thiếu gì tai to mặt lớn, ngày thường họ đều nể mặt anh, anh mắc gì phải sợ gã?”
Triệu Tứ lắc đầu sợ hãi: “Mày biết cái quái gì? Hôm nay mày nghênh ngang với ai cũng đừng nghênh ngang với anh ấy. Nếu anh ấy nổi điên lên là mạng của mày cũng không còn. Mày chưa biết cách làm người của anh ấy thôi, nếu đã biết thì sẽ hiểu ý tao ngay. Những tai to mặt lớn mà mày nói, đúng là trước đây bọn họ có tiền cũng phải khách sáo với tao, nhưng bây giờ đã là một thời đại khác rồi, người ta ngoài mặt kêu anh gọi em nhưng tao nói cho mày biết, trong lòng họ coi thường chúng ta …”
Đối với Triệu Tứ mà nói, việc hôm nay đúng là cái bẫy chôn người mà, chính hắn ta cũng chỉ có thể khi dễ những người không quyền không tế, nếu gặp một người hung ác thì chỉ có cách ngoan ngoãn nằm xuống làm cháu trai.
Nhất là đối với Vương Minh Dương, hắn ta không dám đụng vào. Bóng ma tâm lý trước đây vẫn còn ám ảnh hắn ta, chưa kể bây giờ hắn ta được biết, trong tay Vương Minh Dương còn nuôi mấy vạn công nhân, thật sự làm căng ra có thể chẳng còn mạng.
Còn về Chương Tuệ thì để cô ta tự cầu nguyện cho mình đi, khi nãy chỉ nhìn sơ qua đã thấy có rất nhiều người vừa có tiền vừa có quyền trong đó, thực sự là không dễ dây vào.
Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn.
Lâm Phàm nhìn Chương Tuệ: “Cô không muốn thế nào?”
Chương Tuệ nhìn Lâm Phàm, nhất thời không biết nói sao.
Kim Dương bên cạnh nói: “Chị Chương…”
Vương Minh Dương mở miệng: “Chương Tuệ, tôi biết cô, cô là nữ cường nhân của Thượng Hải đúng không? Nói hơi khó nghe thì trình độ nịnh hót của cô đúng là khá cao đấy.”
“Vương tổng, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu gặp. Chuyện này tôi nhận thua.” Chương Tuệ lên tiếng, kể cả Triệu Tứ bị dọa sợ thì liên quan gì đến cô ta.
Vương Minh Dương cười lạnh nói: “Chuyện này cô nhận thua cũng vô ích. Cô không gây sự với tôi, cô gây sự với anh em tôi, cậu ấy không lên tiếng thì cô đừng nghĩ sẽ đi được. Đừng nhìn tôi như vậy, tôi biết ở Thượng Hải cô hay huênh hoang mình có quan hệ rộng, quen không ít người có quyền có thế. Hôm nay tôi nhường cô thể hiện một lần. Cô thấy mấy người đứng sau lưng tôi không? Tôi không nói chơi với cô, cô cứ sử dụng toàn bộ mối quan hệ quen biết của mình, gọi bất kỳ ai cũng được. Chỉ cần người đó dám can thiệp vào chuyện này, cả đám chúng tôi sẽ không làm gì cả chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, cô cảm thấy sẽ có người dám đứng ra bênh vực cho cô sao?”
Chương Tuệ nhìn Vương Minh Dương nói: “Vương tổng có cần phải làm đến mức này không?”
Vương Minh Dương gật đầu đáp: “Tôi cảm thấy cần đấy, người anh em, cậu nói xem?”
Lâm Phàm cười nói: “Chuyện này tôi cũng thấy cần thiết.”
Chương Tuệ không biết nên nói gì, cô ta biết Vương Minh Dương là người rất ngang ngược, nói được làm được. Hôm nay không giải quyết xong chuyện này, sau này rắc rối sẽ kéo đến không ngừng.
Kim Dương chỉ là một ngôi sao, dù rất nổi tiếng trong xã hội nhưng trong mắt những sếp lớn này thì chẳng có chút giá trị nào. Bây giờ gã không nói không rằng, đứng bên cạnh chờ, giống như đã bị dọa đến mất hồn mất vía.
Vương Minh Dương nói: “Có định gọi mấy người quen của cô đến không đây? Nếu cô muốn gọi thì chúng tôi sẽ tiếp đón tới cùng.”
Chương Tuệ: “Vương tổng, làm người phải lưu lại đường lui sau này còn dễ nói chuyện. Đừng ép người quá đáng.”
Vương Minh Dương cười phá lên: “Ha ha, sau này ai cần nói chuyện với cô hả? Nếu cô không gọi những người thân tín của cô đến thì thôi nhé, tương lai không được hối hận.”
Lâm Phàm thấy tình huống bây giờ, không có chút hứng thú nào: “Minh Dương bớt gây hấn đi, để tôi xử lý chuyện này cho.”
Vương Minh Dương gật đầu nói: “Không phải có mấy mối quan hệ sao? Suốt ngày đi khoe khoang khắp làng khắp xóm. Người anh em, mối quan hệ của cậu còn nhiều hơn cô ta mấy lần nhưng cũng có thấy khoe tiếng nào đâu.”
Lâm Phàm cười cười, cảm thấy anh ta nói thật chí lý.
“Chương tổng đúng không? Cái tên đàn em minh tinh này của cô là do tôi lột quần áo, khi nãy cũng là tôi tát cô. Cô có ý kiến gì thì nói luôn đi, tôi là người rất biết điều, chưa bao giờ khi dễ ai, nhất là phụ nữ.” Lâm Phàm nói.
“Tôi nhận thua.” Chương Tuệ nói, cô ta biết hôm nay cô ta không thể giải quyết được chuyện này.
Lâm Phàm xua tay: “Đừng, cô nhận thua cái gì chứ? Có ai ép buộc gì cô đâu? Cô có gì không vừa ý cứ nói ra, nếu tôi có thể làm cô vừa lòng chắc chắn tôi sẽ làm, tất nhiên ngoại trừ việc xin lỗi hoặc để cô tát tôi lại một cái ra thì chuyện khác không thành vấn đề.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận