Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1129: Phải đề phòng bạn bè

Rất nhanh, thư ký đã bưng trà vào.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua, cô gái này rất đẹp và dáng người cũng rất tốt, xem ra Ngô Vân Cương này rất biết hưởng thụ, chỉ là trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi.
Ngô Vân Cương rõ ràng nhận ra ánh mắt Lâm đại sư có gì đó không ổn, chỉ sợ nghi ngờ mình: “Lâm đại sư, đây là cháu gái tôi, Ngô Nhã Đình, Nhã Đình gọi chú Lâm.”
Ngô Nhã Đình: “Chào chú Lâm.”
Tuy xưng hô này rất tự nhiên nhưng Lâm Phàm vẫn phát hiện một tia nghi ngờ trong mắt đối phương, đồng thời cũng có chút ngẩn người. Sau đó cô ấy ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh không nói thêm gì nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phía Lâm Phàm tràn đầy tò mò.
Trong lòng thầm nói, người thanh niên kia là ai? Tại sao lại có mối quan hệ tốt với chú mình như vậy? Hơn nữa nhìn bộ dạng hắn cũng không lớn hơn mình bao nhiêu, nhưng cô lại phải gọi bằng chú, thật kỳ lạ.
Nhưng người này nhìn mình làm gì?
Lâm Phàm đây biết rằng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, trong đầu cháu của Ngô Vân Cương đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Ngô Vân Cương thấy Lâm đại sư nhìn chằm chằm vào cháu gái mình cũng có chút nghi ngờ, nếu là người đàn ông khác có lẽ ông ta sẽ cho rằng đối phương nhất định để ý đến cháu gái mình. Thế nhưng đây là Lâm đại sư, ông ta sẽ không nghĩ như vậy.
“Lâm đại sư, cháu gái của tôi có vấn đề gì sao?” Ngô Vân Cương nhẹ giọng hỏi, ông ta biết Lâm đại sư chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ nhìn chằm chằm vào cháu gái như vậy, nhất định là có vấn đề gì đó, chỉ hy vọng không phải chuyện gì xấu.
Lâm Phàm thu hồi tầm mắt lại, cười khẽ: “Không có chuyện gì lớn, chỉ là cháu gái ông kết giao bạn bè không cẩn thận, cần chú ý những người bạn bè xung quanh là được rồi, cũng không có chuyện gì không cần lo lắng.”
Bây giờ hắn vẫn còn hơi nhíu mày, hóa ra những gì mình nhìn thấy vừa rồi là đến từ người cháu gái của Ngô Vân Cương này.
“A.” Ngô Vân Cương khẽ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không sao là được rồi, ông ta rất bảo vệ người cháu gái này. Mấy năm trước em trai ông ấy xảy ra tai nạn xe cộ mà ra đi, chỉ để lại một đứa con gái, đương nhiên ông ấy phải để ý và chăm sóc nó như con gái của mình.
“Nhã Đình, cháu nghe lời chú Lâm nói chưa? Trong lòng phải nhớ, chú ý bạn bè bên cạnh, đừng tin tưởng người khác quá mức.” Ngô Vân Cương nhắc nhở.
Ngô Nhã Đình gật đầu: “Cháu biết rồi, chú.”
Đối với người chú này cô ấy không dám cãi lại, nhưng theo như lời Lâm Phàm nói cô ấy không thèm để trong lòng, những người bạn mà cô ấy biết đều là bạn thân, làm sao có thể kết bạn không cẩn thận được.
Thần côn, là kẻ lừa gạt, cũng không biết làm thế nào mà chú mình có thể lại quen một người như vậy.
Giờ phút này, Lâm Phàm đã bị mỹ nữ dán lên một nhãn hiệu như vậy, không thể không nói cái này cũng là một loại tội.
Ngô Vân Cương cũng không tiếp tục vấn đề này nữa, sau đó bắt đầu nói chuyện với Lâm Phàm.
“Lâm đại sư, lần này anh đến thủ đô là có chuyện gì sao?”
Lâm Phàm cười nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là sắp tới không phải có một buổi triển lãm tranh quốc tế sao? Tôi có quen biết với những người trong hiệp hội Quốc họa, bản thân cũng là một thành viên trong đó cho nên tôi đến để vẽ một ít tác phẩm gửi đi triển lãm. Sau mấy ngày bận rộn làm xong công việc, lập tức sẽ trở về Thượng Hải.”
Ngô Vân Cương nói: “Lâm đại sư, năng lực của anh mọi người đều biết, không ngờ lại lợi hại như vậy, đợi có cơ hội tôi phải mặt dày xin một tác phẩm của anh mới được.”
Lâm Phàm cười vui vẻ, đối với một số đại sư danh tiếng cực kỳ cao, tác phẩm của họ đều rất quý giá, nhưng đối với Lâm Phàm điều đó không thành vấn đề: "Được, đến sinh nhật lần thứ 50 của ông tôi sẽ tặng cho ông một bức."
Ngô Vân Cương mỉm cười: “Vậy cảm ơn Lâm đại sư, tôi sẽ chờ.”
Nhưng quả thật đến lúc đó, Ngô Vân Cương có lẽ sẽ không bình tĩnh như bây giờ.
Mấy ngày sau.
Ngày mai là ngày 28 cũng chính là cuộc thi vịnh Thanh Điền, chỉ cần đến đó đạt được hạng nhất là có thể hoàn thành nhiệm vụ, cũng có thể mở được trang kiến thức thứ mười sáu.
Đồng thời hắn cũng rất tò mò không biết nhiệm vụ ở trang thứ mười sáu sẽ như thế nào, nếu mà lại nghịch thiên thì có thể thoải mái mà bay nhảy nữa rồi.
Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, đâu có may mắn như vậy hoài được.
Bản thân có thể đạt được phân loại kiến thức võ hiệp thì đã là vô cùng may mắn rồi.
Buổi tối!
Một nơi có môi trường tốt hơn nào đó trong biệt thự.
Ngô Nhã Đình đang thay trang phục trong phòng của mình, đêm nay cô ấy đi cùng bạn thân ra ngoài chơi nên tất nhiên phải ăn mặc cho thật đẹp.
Lúc này cửa phòng mở ra, một cô gái khác đi vào. Khi nhìn thấy Ngô Nhã Đình, khóe miệng cô ta hiện lên một nụ cười thật tươi, nhưng rất nhanh, nụ cười này đã bị giấu xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận