Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 694: Mọi người đều nghi ngờ

Lâm Phàm hiện tại đang chỉ dạy kiến thức cho Triệu Minh Thanh, hắn cũng không lấy ra bất kỳ phương thuốc nào, mà chỉ chậm rãi dẫn dắt. Lấy các loại dược lực Trung Y làm tiêu chuẩn rồi tiến hành dẫn dắt. Bất kỳ bệnh tình nào cần dùng thuốc Trung Y, dựa vào những kiến thức đó và am hiểu phối hợp các loại dược trong Trung Y, vậy cho dù là bệnh nào thì đều có thể dễ dàng giải quyết.
Cho đến tối.
Bách khoa toàn thư nhắc nhở, điểm Bách Khoa +1.
Tuy nói còn chưa dạy toàn bộ tri thức của bản thân cho Triệu Minh Thanh, nhưng đã dẫn dắt Triệu Minh Thanh nhập môn, lý giải điểm mấu chốt, điểm Bách Khoa cũng nhanh chóng nhận được.
Ngày hôm sau!
Trên internet bỗng xuất hiện một tin tức.
Nhân viên của nhóm chuyên gia nhìn thấy tin tức này cũng đều kinh ngạc.
"Lãnh đạo, Triệu Minh Thanh của Học Viện Trung Y đã đăng một bài đăng trên Weibo, nói rằng ông ta đang nghiên cứu phương thuốc điều trị chứng chán ăn.”
Sau khi chuyên gia Thường nghe được tin tức này thì sửng sốt, dường như không thể tin được: “Cậu nói cái gì? Trung Y nghiên cứu thuốc sao?”
Nhân viên vội vàng đưa điện thoại di động cho lãnh đạo xem: “Ngài xem! Bài đăng trên weibo này đã bị đẩy lên trang đầu, hiện tại đã có rất nhiều người vào thảo luận rồi.”
Chuyên gia Thường nhìn weibo này, nhưng sau khi xem xong nội dung thì lập tức nở nụ cười: “Ha ha, lão Trung Y này có phải có bệnh hay không? Bọn họ cũng muốn chen chân vào sao? Chẳng lẽ họ không biết chứng chán ăn này là tình huống gì sao? Bọn họ lấy gì để điều trị? Đơn giản chính là lời nói vô căn cứ mà.”
Mà tin tức này cũng chính là do Lâm Phàm bảo Triệu Minh Thanh đăng lên.
Vốn hắn cũng không định đăng đâu nhưng sau khi tới Học viện Trung Y này, hắn nhận ra trường này có chút quá thảm. Tuy nói là trường danh tiếng nhưng chắc hẳn là bởi vì liên quan Trung Y, mà Trung Y lại là quốc túy nên cho dù như thế nào thì chính phủ cũng không thể để cho nó xuống dốc. Bởi vậy mới có chuyện liệt Học viện Trung Y vào một trong những trường danh tiếng.
Nếu đã như thế, Lâm Phàm cũng không ngại giúp đỡ, làm Học viện Trung Y này càng nổi tiếng.
Nếu như nổi tiếng, đối với nó mà nói thì cũng có nhiều chỗ tốt.
Sáng sớm!
Điện thoại của Triệu Minh Thanh như bị khủng bố.
"Lão Triệu, ông làm cái gì vậy? Ông đăng trên Weibo là sẽ chinh phục chứng bệnh chán ăn, là thật hay giả thế? Hay là tài khoản của ông bị người ta hack rồi?" Một người bạn tốt hỏi.
Triệu Minh Thanh tự tin mười phần nói: ”Đương nhiên là thật rồi! Gần đây tôi và lão sư đã bắt tay vào nghiên cứu, hiện tại đã có chút tiến triển. Tôi tin là không bao lâu nữa phương thuốc sẽ hoàn thành.”
"Lão sư? Có phải là người trẻ tuổi mà ông đã bái sư hay không? Lão Triệu, ông....”
Triệu Minh Thanh tự tin cười nói: ”Không nói nữa! Tôi biết các ông không tin lão sư của tôi, nhưng qua chuyện này tôi sẽ cho các ông biết, y thuật của lão sư tôi cao minh đến cỡ nào. Chỉ là các ông phải giúp tôi giữ bí mật, không được nói chuyện này ra bên ngoài. Hiện tại lão sư của tôi vẫn chưa cho tôi nói chuyện của ngài ấy ra bên ngoài.”
Hai người nói chuyện một hồi, sau đó cúp điện thoại. Sau khi người bạn tốt của Triệu Minh Thanh cúp điện thoại thì không khỏi thở dài một tiếng. Ông ta cảm thấy đây là do lão Triệu đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi. Cuối cùng cũng không biết chuyện này sẽ kết thúc như thế nào đây? Chuyện này nếu như bị người có tâm thổi phồng lên thì ảnh hưởng đối với Trung Y sẽ vô cùng lớn.
Bọn họ đều là dân lão làng, làm sao có thể không biết trên mạng có một vài kẻ xấu không muốn lộ ra ánh sáng rình rập cơ hội? Hoặc mấy tên vô lại phản chính phủ, hoặc là đám người không làm bất cứ chuyện gì mà chỉ tìm chuyện để phóng đại lên rồi chửi bới khắp nơi. Ví dụ như chửi đặc sắc văn hóa, bôi nhọ nhân viên chính phủ. Làm cho những công dân không rõ chân tướng phải thất vọng với chính phủ. Tuy nói trong thời gian ngắn không có bất kỳ hiệu quả gì nhưng dưới tình huống cụ thể thì cũng có thể bộc phát ra lực lượng kinh người.
Đinh Đinh.
Điện thoại lại đến.
Triệu Minh Thanh lắc đầu, chỉ là khi nhìn thấy điện thoại là của lão Mộ thì ngược lại cười nói: "Lão Mộ, làm sao vậy?”
“Lão Triệu, ông và Lâm đại sư đang nghiên cứu chứng bệnh chán ăn sao?” Trong điện thoại, Mộ Hiền kinh ngạc nói.
Triệu Minh Thanh mỉm cười: ”Đương nhiên rồi! Như thế nào? Ông không có lòng tin sao?”
Im lặng.
"Không phải là không có lòng tin mà là thật sự không có lòng tin! Hai người cũng quá gấp gáp rồi. Tuy rằng nói chứng biếng ăn không phải là bệnh nan y nhưng căn cứ vào sự hiểu biết của tôi, nó so với bệnh nan y thì còn phiền phức hơn. Sao hai người không nghiên cứu chế tạo ra trước, chờ nghiên cứu chế tạo ra rồi mới phát ra tiếng gió không tốt hơn sao. Hiện tại hai người còn chưa nghiên cứu ra đã khiến cho người ta chú ý đến. Nếu như thất bại, hậu quả sẽ vô cùng thê thảm đó!" Mộ Hiền lo lắng nói.
Triệu Minh Thanh cười ha hả nói: "Không có việc gì! Tôi tin tưởng lão sư! Hơn nữa được lão sư chỉ điểm, hiện tại tôi đã nghiên cứu ra được công thức ban đầu. Tôi nói cho ông biết, thật ra lão sư đã sớm có phương thuốc rồi, chỉ là hiện tại đang muốn chỉ dạy tôi, để cho tôi dần dần hiểu rõ dược lý trong này. Ông thật sự cho rằng lão sư không nắm chắc mà đã để tôi làm điều đó hay sao?”
Mộ Hiền lắc đầu nói: ”Lão Triệu, hiện tại tôi nhận ra ông thật sự có chút bị tẩu hỏa nhập ma rồi! Ông mới bái sư chưa được mấy ngày, mà sao lại tín nhiệm Lâm đại sư như vậy? Ông phải có chính kiến của riêng mình chứ!”
Triệu Minh Thanh cười nói: "Được rồi! Được rồi! Tôi không nói nữa, các ông không hiểu đâu!”
Cúp máy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận