Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 745: Chủ nhà đến

Trong phòng.
Khương thiếu gia nghe lời nói của Vương Minh Dương cảm thấy đối phương đang cười vào mặt mình, lửa giận bốc lên cao ngùn ngụt.
“Rốt cuộc mày là thằng nào? Má, hôm nay tao chịu thua mày nhưng mày đừng tưởng sẽ dễ thoát tội. Tao có thể để tụi mày lết khỏi thủ đô này.” Khương thiếu gia uy hiếp, giọng điệu xấu xa, nhất là ánh mắt hận không thể nuốt chửng Lâm Phàm.
Lâm Phàm nhìn ra người này không phải người bình thường. Nếu người bình thường dám chọc tên Khương thiếu gia thật sự chính là chui đầu vào rọ, nhưng mình là người bình thường à? Chắc chắn không phải, vậy nên hắn không hề sợ hãi, mặc kệ lai lịch thằng nhóc này thế nào, dám ăn hiếp anh em mình thì phải trả giá đắt.
Nhất là khi thấy dáng vẻ bây giờ của Vương Minh Dương, trong lòng hắn rất tức giận.
“Mau, uống cho tôi.” Lâm Phàm không nói lằng nhằng, bóp miệng Khương thiếu gia há ra, nhét thẳng miệng chai vào miệng gã, trút nước chảy xuống.
Mùi rượu kích thích lan ra xung quanh, Khương thiếu gia bị sặc đến đỏ bừng gương mặt, bỗng nhiên cơ thể giãy giụa nhưng dưới sự khống chế của Lâm Phàm, hắn ta buộc phải ngoan ngoãn uống.
Bây giờ Triệu thiếu gia đã bị hù đến mất mật: “Chị Diễm mau cho người vào trong cứu Khương thiếu gia ra ngoài đi.”
Chị Diễm đứng chết trân, mắt trợn trừng miệng há to, không biết phải đáp thế nào, chuyện bên trong đã vượt ra khỏi sự kiểm soát của cô ta.
“Triệu thiếu gia, tôi không có cách nào. Bây giờ phải đợi anh rể của tôi đến thôi.” Chị Diễm đáp.
Mã thiếu gia đứng cạnh đó cũng vội la lên: “Chờ anh ta tới đã xong chuyện hết rồi. Bảo vệ của các người đâu? Bảo bọn họ xông vào, còn suy nghĩ làm gì nữa?”
Mặt Hoàng thiếu gia lộ vẻ dữ tợn: “Chị Diễm, chắc chị hiểu rõ hậu quả nếu Khương thiếu gia có gì bất trắc, lúc đó chị nghĩ Thiên Vân sơn trang của chị có chối bỏ trách nhiệm được không?”
“Á!”
Ngay lúc đó, bên trong vang lên tiếng kêu thảm thiết của Khương thiếu gia.
Cả đám không biết đã xảy ra chuyện gì, mắt nhìn vào khe cửa thấy cảnh bên trong bỗng chốc đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Khương thiếu gia lắc đầu: “Không uống, không uống nổi nữa. Mày ngưng lại cho tao.”
“Không uống nổi nữa à?” Lâm Phàm cười nhếch mép: “Không uống nổi nữa cũng phải uống cho tôi. Anh có biết quan hệ của tôi và Vương Minh Dương là gì không?”
Hảo hán không chấp nhất chuyện trước mắt, bây giờ mình đang trong tay đối phương, không thể chống cự lại được. Một chai rượu Tây đã trút hết vào bụng khiến bụng hắn ta sắp nứt toác ra rồi.
“Bạn bè, bạn bè, không, anh ta là anh em của anh…” Khương thiếu vội nói, bây giờ không phải hắn ta hối hận mà là không nghĩ đến mình có thể xảy ra chuyện như vậy ở ngay trong sơn trang Thiên Vân này.
Lâm Phàm vung tay lên tát vào mặt Khương thiếu gia, làm cho toàn bộ rượu trong miệng hắn ta phun ra ngoài: “Mẹ nó, biết anh ấy là anh em của tôi mà còn dám chơi anh ấy à? Hôm nay tôi tuyên bố một câu, anh phải uống hết số rượu ở đây cho tôi, nếu không uống hết thì có Ngọc Hoàng đại đế xuống đây, anh cũng đừng hòng rời khỏi.”
“Không được, tôi chết mất!” Khương thiếu gia thấy trên những chai rượu Tây trên bàn, đầu lắc điên cuồng như trống bỏi. Nếu uống hết số rượu này, hắn ta chết chắc.
Lâm Phàm: “Không sao, uống cho tôi. Tôi sẽ không để anh chết, ít nhất trước khi anh uống xong thì tôi sẽ không để anh chết được.”
Chuyện này hắn không hề nói cho qua loa, Khương thiếu gia quả thật là người có địa vị, nếu mình có thể làm cho hắn ta tàn phế đến mức sợ hãi, lưu lại ám ảnh trong lòng hắn ta có lẽ sau này hắn ta sẽ thành thật hơn.
Mình có thể trở về Thượng Hải nhưng Ngô Vân Cương ở thủ đô, chưa kể thỉnh thoảng Vương Minh Dương cũng đến đây. Mình không thể nào theo họ mãi, nếu vậy chỉ có thể làm cho Khương thiếu gia này hoàn toàn suy sụp mới được, để mỗi khi hắn ta nghĩ đến việc trả thù thì trong đầu sẽ hiện lên cảnh tượng hôm nay, cho hắn ta biết kết quả cuối cùng đang đợi hắn ta là gì.
Lâm Phàm cũng cảm giác, từ xưa đến nay đây là lần mình giận dữ nhất.
Lúc này.
Bên ngoài.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Từ xa có một người đàn ông trung niên với vẻ mặt cau có đi tới, phía sau có mấy tên thanh niên cao lớn.
“Anh rể.” Chị Diễm thấy người này lập tức vui mừng hớn hở.
Bọn Triệu thiếu gia thấy người đến, trong lòng khẽ run, người đến chính là ông chủ của sơn trang này, Kim Thánh Văn.
Người này có thể thành lập sự nghiệp cỡ này tại thủ đô, thực lực không đơn giản. Nếu chỉ nói mạnh cũng không đủ, thuộc về người có thể giao thiệp cả hai giới hắc bạch.
“Triệu thiếu gia, Mã thiếu gia, Hoàng thiếu gia, xảy ra chuyện gì rồi?” Dù Kim Thánh Văn gọi ba người là “thiếu gia” nhưng vẫn giữ giọng điệu kẻ cả, tất nhiên không xem ba người này ra gì. Dù sao ông ta cũng xem như có quan hệ ngang hàng với cha của ba thằng nhóc này.
Triệu thiếu gia vội bước lên: “Anh Văn đến rồi, Khương thiếu gia đã bị một thằng ất ơ nhà quê kéo vào trong phòng dạy dỗ, anh mau cứu anh ấy đi, nếu không sẽ xảy ra chuyện mất.”
Kim Thánh Văn nhíu mày, anh ta không ngờ có người dám tới địa bàn của mình kiếm chuyện, ánh mắt nhìn người đàn ông đang canh giữ cửa ra vào: “Các người làm ăn kiểu gì vậy? Chỉ có một người mà cũng không giải quyết được? Còn đứng đó làm gì? Kéo ra ngoài cho tôi. Tôi muốn xem thử ai dám gây chuyện trong địa bàn của Kim Thánh Văn tôi đây. Đúng là ăn phải gan hùm mật gấu rồi.”
Ngô Vân Cương đang lo chăm sóc Vương Minh Dương, vừa thấy người đến, vẻ mặt thay đổi ngay lập tức.
Ông ta có thể không biết người khác, nhưng chắc chắn phải biết Kim Thánh Văn này.
Nếu anh ta đã đến đây thì chuyện này … Tiêu rồi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận