Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 741: Ông muốn uống tay anh ta?

Lâm Phàm sững người, biểu cảm mỉm cười ban đầu dần dần biến mất: “Chuyện gì vậy? Bây giờ các ông đang ở đâu?”
Đám người Trịnh Trọng Sơn thấy Lâm Phàm nhận cuộc điện thoại này thì sắc mặt đều thay đổi, hiển nhiên là xảy ra chuyện gì đó. Bọn họ cũng chăm chú lắng nghe, ở đây là thủ đô nếu như có chuyện gì thì bọn họ cũng có thể giúp đỡ.
Lâm Phàm giận dữ nói: “Sao ông không dẫn cậu ta ra ngoài, bây giờ đừng để cậu ta uống nữa, tôi sẽ lập tức qua đó. Nếu như có người ép uống, ông trở mặt cho tôi, ầm ĩ cũng không sao, đợi thêm chút tôi tới ngay.”
Ngắt điện thoại.
“Thiên Vân sơn trang!” Lâm Phàm hỏi: “Lão Trịnh, Thiên Vân sơn trang ở đâu?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Trịnh Trọng Sơn hỏi.
“Một người bạn của tôi, bị người khác chỉnh, bây giờ bị ép rượu. Tôi nhất định phải qua đó, bằng không sẽ xảy ra chuyện mất!” Lâm Phàm nói.
Trịnh Trọng Sơn nói: “Thiên Vân sơn trang tôi biết, người có thể vào đó thì không bình thường đều là người có tiền có quyền. Có điều không sao, bây giờ tôi để cho nhân viên bảo vệ của tôi lái xe đưa cậu qua đó, có bất cứ chuyện gì cứ gọi điện cho tôi!”
“Tiểu Vương!”
Cửa bị đẩy ra.
Một người đàn ông cao một mét tám, đầu đinh, tràn đầy năng lượng, thân hình anh ta thẳng tắp đứng ở đó: “Ngài Trịnh!”
“Đưa Lâm đại sư đến Thiên Vân sơn trang, nhớ kỹ, dùng tốc độ nhanh nhất để qua đó. Không thể để Lâm đại sư có bất kỳ tổn thương nào, khi cần thiết có thể chứng tỏ thân phận!” Trịnh Trọng Sơn sắc mặt nghiêm túc nói. Ông ấy thấy sắc mặt nghiêm trọng của Lâm Phàm càng biết chuyện này nhất định vô cùng cấp bách.
“Vâng!” Tiểu Vương đáp.
Lâm Phàm nâng tay: “Ngại quá, tôi đi trước nhé! Cảm ơn lão Trịnh ngày sau báo đáp!”
Trịnh Trọng Sơn xua tay: “Không sao, mau đi đi, muộn sợ là sẽ xảy ra chuyện mất!”
Không nói hai lời, hắn lập tức rời đi, mục tiêu chính là địa điểm kia.
Hắn thực sự không ngờ là sẽ nhận được cuộc điện thoại này, đồng thời có chút nghĩ không ra. Vương Minh Dương rốt cuộc là đang làm cái gì, nghe giọng điệu của Ngô Vân Cương thì sự tình có lẽ rất khẩn cấp, sợ rằng thực sự xảy ra chuyện.
Bấm ngón tay tính toán.
Cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng không tức không được.
Tiểu Vương nói: “Lâm đại sư, anh yên tâm, tôi sẽ đưa anh đến đó với tốc độ nhanh nhất!”
Lâm Phàm gật đầu: “Cảm ơn!”
Đối với tiểu Vương mà nói, người trẻ tuổi trước mắt có thể cùng Trịnh lão nói chuyện vui vẻ, đương nhiên là địa vị cũng không bình thường, anh ta đương nhiên sẽ phải tôn kính.
Thiên Vân sơn trang.
Trong phòng.
Bầu không khí rất ngột ngạt, mà Vương Minh Dương thì cúi đầu sắc mặt đỏ bừng, chắc chắn là đã uống không ít.
Ngô Vân Cường bắt lấy tay của Vương Minh Dương không ngừng lắc đầu: “Không được uống nữa!”
“Ngô tổng, anh đây là có ý gì? Vương tổng người ta có thể uống, anh dựa vào cái gì không cho uống, có phải là anh không nể mặt tôi?” Khương thiếu gia không vui hỏi.

Vương Minh Dương hơi choáng váng, vỗ tay Ngô Vân Cương: “Anh Ngô, tôi không sao, còn uống được…”
Nếu Ngô Vân Cương buông tay ra thì đúng là đồ ngốc, ông ta vẫn có thể nhận rõ tình hình. Ngay từ đầu lúc Khương thiếu gia đặt ba ly rượu Tây ở đó là ông ta đã biết không ổn, dù sao ông ta từng trải qua chuyện này nhưng vẫn ép bản thân uống ba ly, sau đó không cần uống nữa. Dù lúc ấy đã say nhưng đã ra đây làm sao không uống được chứ, nên cũng từ từ uống hết.
Tuy nhiên tình hình bây giờ không bình thường.
Uống một hơi ba ly vào bụng, Vương Minh Dương tỏ vẻ mình đã say còn là dạng say chếch choáng, nếu nghỉ ngơi một lúc sẽ không sao.
Nào ngờ ngay sau đó, Khương thiếu gia bắt đầu làm khó làm dễ, chủ động mời Vương Minh Dương uống rượu, người ta đã uống trước một hớp, anh có dám không uống không?
Ra ngoài xã hội, quan trọng nhất là thể diện, anh không nể mặt người ta thì người ta không thèm nhìn mặt anh đâu.
Vốn ông ta nói đỡ, không cần uống nữa nhưng không thành công, người ta không thèm để ý ông ta. Hơn nữa Vương Minh Dương trẻ tuổi xốc nổi, tính tình nóng nảy tất nhiên uống ngay và luôn.
“Lâm đại sư nói cậu không được uống tiếp.” Giọng điệu Ngô Vân Cương nghiêm túc nói.
Vương Minh Dương hất tay: “Không sao, tôi tự biết.”
“Cậu tự biết cái con khỉ. Cậu nhìn dáng vẻ cậu bây giờ đi, còn uống nữa hả?” Ngô Vân Cương mắng, sau đó nhìn Khương thiếu gia nói: “Khương thiếu gia xin cậu tha cho cậu ấy một lần, cậu ta không uống nổi nữa đâu.”
Khương thiếu gia cười: “Ông uống thay anh ta à?”
“Được.” Ngô Vân Cương nhận lời ngay, ông ta cũng uống một ly nhưng vẫn còn tỉnh táo hơn nhiều so với Vương Minh Dương.
Vào lúc Ngô Vân Cương chuẩn bị bưng ly lên uống, Khương thiếu gia giơ hai ngón tay lên: “Ông phải uống hai ly. Không nhiều người được Khương Tiểu Lượng tôi mời rượu đâu, bây giờ anh ta không nể mặt tôi, tôi cũng không thèm tính toán với anh ta. Ông muốn thay anh ta uống thì phải uống hai ly mới được.”
Ngô Vân Cương hơi khựng lại, nếu ông ta cũng uống như vậy chắc chắn sẽ say, sau đó nếu có chuyện gì xảy ra cũng không biết được.
Ba tên thiếu gia bên cạnh cũng cười.
“Đúng là ông không hề nể mặt Khương thiếu gia rồi.” Cơ thể Triệu thiếu gia có hơi mập mạp, vừa cười vừa nói giống như đang xem kịch.
“Không phải đâu…” Ngô Vân Cương lắc đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận