Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 365: Tôn Liên Dân nổi giận

Lâm Phàm nói liên tục không ngừng. Lúc đầu sắc mặt của Tôn Liên Dân còn bình thường nhưng bây giờ càng ngày càng kém, trong mắt hiện lên vẻ tức giận, ông ta cảm thấy Lâm đại sư là đang bôi nhọ ông ta.
Cái gì mà không coi trọng tình bạn, lợi ích là cao nhất, là loại bạn bè cũng có thể bán?
Đây có phải là cố gắng chia rẽ?
Vương Minh Dương đứng bên cạnh mỉm cười, anh ta đã sớm nhìn ra Tôn Liên Dân không phải loại tốt đẹp gì, Ngô Vân Cương ở bên cạnh ông ta sẽ như cài một quả bom hẹn giờ ở bên mình vậy. Thủ đoạn của Tôn Liên Dân rất là hèn, dựa vào những gì anh ta biết thì những ai mà hợp tác kinh doanh với ông ta đều không có kết cục tốt đẹp.
Hoặc là giữa chừng bị đuổi đi, hoặc là hạng mục bị thất bại. Tôn Liên Dân này vì để bản thân chịu ít tổn thất nhất mà trực tiếp khiến cho đối tác liêu xiêu. Ông ta thuộc loại người trước mặt thì giả vờ tốt bụng nhưng mà sau lưng thì dùng thủ đoạn để tự bảo vệ chính mình.
Ngô Vân Cương có chút sững sờ khi nghe Lâm đại sư nói những lời vậy. Ông ta không ngờ rằng Lâm đại sư lại đánh giá bạn của mình thấp như vậy, điều này thật sự nằm ngoài sự mong đợi của ông ta.
“Lâm đại sư, chuyện này có chút nghiêm trọng thì phải.” Ngô Vân Cương xấu hổ hỏi, không cần biết nói thế nào nhưng Tôn Liên Dân cũng là bạn của ông ta, nếu như bị Lâm đại sư nói một đồng cũng không đáng giá, xem như không giữ chút thể diện nào cho ông ta rồi.
Lâm Phàm nhìn sắc mặt không được tốt của Tôn Liên Dân, ngược lại không có để trong lòng, chính ông bắt tôi phải nói, tôi chắc chắn sẽ nói thật tốt. Hiện tại lại không vui rồi, người có tiền cũng có lúc cũng thật khó để hầu hạ. Lâm Phàm nhìn về phía Ngô Vân Cương cười nói: “Tướng mạo và khí sắc của ông so với lúc tôi gặp lần đầu tiên đã thay đổi rất nhiều. Trước đây mặc dù có đầy đủ may mắn và tài lộc nhưng có dấu hiệu bị vuột mất không giữ được. Hiện tại đã tốt lên rất nhiều, đã ổn định, sự giàu có phú quý đã được giữ lại nhưng mà về sau phải chú ý. Thầy tốt bạn hiền có thể mang đến cho ông nhiều may mắn, nếu như kết phải bạn xấu thì khí sắc sẽ còn thay đổi. Tuy nhiên dựa vào tình hình hiện tại thì vẫn còn tốt lắm, ông phải tiến về phía trước một cách chậm rãi và vững chắc. Hãy sáng suốt trong mọi việc, bước những bước thật dài, chỉ cần ông nhớ những lời này thì sẽ sống một đời phú quý”.
Ngô Vân Cương nghe xong những lời nhắc nhở của Lâm đại sư xong thì cũng gật đầu đáp lại. Ông ta trước đây không tin vào bói toán nhưng hiện giờ đã tin rồi, đương nhiên ông chỉ tin mỗi Lâm đại sư thôi về người khác thì ông không tin.
Vương Minh Dương vỗ vỗ vai Ngô Vân Cương: “Lâm đại sư đã nói tất nhiên là phải đúng. Về sau phải nghe lời của người anh em này , thầy tốt bạn hiền mới có lợi, cái gì mà bạn xấu thì ít kết giao lại. Đừng để lúc đưa ra quyết định rồi mới biết bị lừa đó.”
Ngô Vân Cương đương nhiên biết chú em họ Vương đang nói đến là ai, cảm thấy có chút xấu hổ. Dù sao lão Tôn cũng là bạn của ông nên ngay lúc này thật sự không biết nên nói thế nào.
Lúc này, Lâm Phàm lại dời sự chú ý đến Tôn Liên Dân. Hôm nay không làm ông sụp đổ thì tôi còn có thể là Lâm đại sư sao?
Tuy nhiên Tôn Liên Dân từ bây giờ nếu nghe lời mình nói mà thay đổi thì tướng số này còn có thể sửa. Ông cha ta có nói tâm sinh tướng mà tâm thế nào đều thể hiện ra bên ngoài tướng mạo hết.
Tất nhiên ‘tướng’ ở đây không phải là chỉ ngoại hình nhất thời mà là toàn bộ tinh thần, khí thế, thần thái.
Giống như Vương Thâm, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng nhưng nếu không nhìn kỹ thì thật sự rất khó phát hiện ra. Vương Thâm chính là một kẻ buôn người .
Lúc này, Lâm Phàm khẽ cười nói: “Tôn tổng! Ông cần phải bình tĩnh, thuốc đắng dã tật sự thật mất lòng, phải xem ông tiếp nhận nó thế nào”.
Tôn Liên Dân cười khẩy hết lần này đến lần khác, hỉ nộ ái ố cũng không còn che giấu nữa.
Tôn Liên Dân nhìn Lâm Phàm, giọng điệu không hài lòng nói: “Lâm đại sư! Đây là những gì cậu xem cho tôi sao?”.
“Lão Tôn...” Ngô Vân Cương muốn nói Tôn Liên Dân đừng tỏ thái độ như vậy với Lâm đại sư, nhưng vẫn chưa kịp mở lời thì bị Tôn Liên Dân ngắt lời: “Tôi không tin bói toán, đối với những lời mà cậu nói tôi cũng không thừa nhận. Tôn Liên Dân tôi đối với bạn bè là chân thành. Tôi có thể lấy lương tâm ra nói tôi chưa từng làm chuyện nào có lỗi với bạn bè của mình, hiện tại từ trong miệng của cậu, tôi lại thành loại người tiểu nhân như vậy ư?”
Vương Minh Dương chậm rãi nói: “Từ đầu người anh em của tôi đã nói rồi, lời nói thật thường khó nghe mà, ông cứ nhất quyết đòi nghe. Bây giờ thì tốt rồi, tự bản thân nghe xong lại không vui. Đây không phải là tự mình tìm đau khổ sao ?”.
Tôn Liên Dân hừ lạnh một tiếng: “Vương tổng, đối với cậu mà nói đó chính là lời nói thật, nhưng đối với tôi mà nói đó là lời nói dối. Hôm nay tôi nể mặt lão Ngô nên không tính toán những điều này nữa”.
Vương Minh Dương cười lạnh một tiếng: “Không tính toán nữa sao? Cho dù ông có muốn tính toán thì có thể làm gì người anh em của tôi? Vương Minh Dương tôi sẽ sẵn sàng đón tiếp”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận