Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 522: Tôi cho anh cơ hội

“Khụ khụ...” Anh ta chuẩn bị cho đối phương một cơ hội nữa, nếu như bây giờ có người đi ra mời anh ta vào trong cửa hàng, sơ suất lúc trước anh ta tất nhiên sẽ không để trong lòng.
Một tiếng ho nhẹ lại vang lên lần nữa.
Lâm Phàm mở miệng nói: “Thần Côn, ông có chơi được không vậy, có ai đánh ra chiêu lớn giống như ông không?”
“Tôi cũng không có cách nào khác, U Lan không có đi chung cho nên tôi chỉ có thể ra tay trước chiếm tiên cơ, ai biết đối phương lại có thể tránh được đại chiêu của tôi như vậy.”
“Cái này không trách tôi được.”
Ngô U Lan nói: “Triệu Chung Dương cũng không đi chung, cậu ta là tanker nhưng lại không lên đồ tank mà lên đồ công kích, vừa đi lên đã bị người ta thả diều chết..”
Không lâu sau.
Haizz!
Lâm Phàm thở dài nói: “Một vị thần dẫn theo bốn cục tạ, sau này tôi sẽ không bao giờ chơi với mấy người nữa đâu!”
Điền Thần Côn bất lực lắc đầu: “Cả đời tôi mới chơi trò chơi được vài ngày, sao có thể thuận tay dễ dàng như vậy được.”
“Ông còn biết ông không thuận tay, không thuận tay cũng không biết luyện tập đi. Không chơi cùng ông thì ông bảo chúng tôi xa lánh, bây giờ chơi cùng chính là troll người mà." Lâm Phàm nói.
Ngô U Lan hòa giải nói: “Được rồi, được rồi, còn có người đứng ở cửa ra vào kìa.”
Lúc này mọi người mới hướng mắt về phía cửa ra vào.
Vẻ mặt Trâu thiếu gia ngưng trọng nhìn mọi người, sau đó nói: “Đây là cách tiếp đãi khách của các người sao? Tôi đã đứng ở đây được mười phút rồi các người mới để ý đến tôi?”
Câu hỏi này có nghĩa rất hẹp.
Nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, hắn mặt dày hơn bất cứ người nào: “Xin lỗi tôi không nhìn thấy, vừa rồi mới thấy được, không biết anh cần giúp đỡ gì không?”
"Tôi...” Trâu thiếu gia không còn lời nào để nói, một người có vóc dáng to lớn như anh ta đứng ở đây, người này lại nói là vừa nhìn thấy, chẳng lẽ con mắt có vấn đề hay sao?
“Bán cho tôi một phần bánh kếp.” Dù sao Trâu thiếu gia cũng là người được giáo dục cao, phẩm chất vẫn còn rất tốt, đối với cửa hàng này anh ta phải dùng hành động của mình để cho đối phương hiểu ra, cách họ làm ăn như vậy là không đúng.
Điền Thần Côn nói: “Xin lỗi, hôm nay chúng tôi đã bán hết bánh kếp, mỗi ngày chỉ bán mười phần. Nếu anh muốn mua bánh kếp có thể xem tờ hướng dẫn bên cạnh, máy mắn có lẽ sẽ lấy được bánh kếp.”
Trâu thiếu gia liếc nhìn qua mọi người trong cửa hàng: “Mỗi người đều có quy tắc của riêng mình, tôi cũng rất thích những người tuân thủ quy tắc."
Sau khi nói xong Trâu thiếu gia nhìn tờ hướng dẫn trên tường, trong lòng nhanh chóng ghi nhớ nội dung.
“Tôi đã xem xong.” Trâu thiếu gia nói.
Điền Thần Côn liếc nhìn Lâm Phàm, sau đó lắc đầu: “Anh không vượt qua, thật xin lỗi anh không lấy được bánh kếp.”
“Hả?” Trâu thiếu gia ngẩn người, sắc mặt thay đổi: “Các người đang đùa tôi sao? Làm sao các người biết tôi không thông qua?”
Lâm Phàm ngẩng đầu lên, không khỏi mỉm cười nhìn Trâu thiếu gia: “Quy tắc là do tôi đặt ra, nếu anh không thông qua tất nhiên tôi sẽ biết, anh không hiểu nội dung ở trên này.”
Trâu thiếu gia ngược lại nở nụ cười, ở thủ dô anh ta bị người khác dạy cho một trận nên hiện tại mới đi ra ngoài giải sầu, bây giờ cũng không có việc gì làm nên có thời gian rảnh rỗi chơi với đối phương. Sau đó anh ta trực tiếp đi vào trong cửa hàng kéo ghế ngồi xuống: “Thú vị, rất thú vị, tôi đã đi đến rất nhiều cửa hàng cao cấp, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy loại quy tắc này. Nhưng mà, tôi không phải là người thích nói nhảm, tôi cho anh thêm một lần cơ hội nữa, có thể nắm bắt được hay không thì phụ thuộc vào anh.”
Lâm Phàm bèn nở nụ cười nói: “Thú vị, anh cũng rất thú vị. Tôi đã tiếp đãi rất nhiều khách hàng, anh là người đầu tiên nói cho tôi một cơ hội, không bằng tôi gợi ý cho anh một chút, để anh có một cơ hội?"
Trâu thiếu gia ngồi xuống nghe vậy thì ngây người, sau đó phá lên cười: “Người này có chút thú vị, nhưng người còn trẻ không nên ngông cuồng như thế. Tôi đã gặp không ít người ngông cuồng như anh, nhưng cuối cùng đều bị thực tế giáo dục cho ngoan ngoãn, đối với tuổi trẻ đã từng ngông cuồng tôi cũng cảm thấy hối hận...”
“Bánh kếp anh bán không tệ, tôi cảm thấy tay nghề của anh có thể nói là giỏi nhất thế giới, đi theo tôi làm chuyên gia làm bánh kếp cho tôi. Tôi sẽ cho anh một cửa hàng ở thủ đô, bình thường mặc kệ anh làm gì. Thế nhưng mỗi ngày anh phải làm cho tôi một phần bánh, khi tôi dẫn theo bạn bè đến thì anh phải nhiệt tình tiếp đón, thế nào?”
Trâu thiếu gia nói thẳng, anh ta nhìn người vẫn rất chuẩn xác, tên nhóc này tuy ngông cuồng nhưng tay nghề thì khỏi phải bàn. Bánh hắn làm thơm ngon tuyệt vời như vậy, ngay cả mình cũng bị món ăn này thuyết phục, nếu như đi theo mình đến thủ đô, vậy thì sẽ ra sao? Còn không phải nghịch thiên hay sao?
Nếu để bà vợ mình nếm qua món bánh kếp này khẳng định sẽ không thể nào quên được, sau này nếu còn muốn ăn thì cũng phải xem tâm trạng của mình thế nào.
Sau này cô ấy muốn dạy dỗ mình thì cũng phải cân nhắc thật kĩ một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận