Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 548: Là người thi cần phải có lý tưởng

Vương Minh Dương lắc đầu: "Tư cách vẫn còn thiếu một chút, việc thành lập viện phúc lợi trẻ em này cần phải có tài chính nhất định. Ngoài ra còn phải có nguồn thu nhập ổn định, đồng thời cũng phải có địa vị xã hội nhất định. Ba loại này một loại cũng không thể thiếu, đã thế còn phải tiến hành kiểm toán đối với cậu, xem xét phẩm đức, tư tưởng, gia đình của cậu… , dù sao thì cũng rất phức tạp, cậu nghĩ như thế nào mà lại hỏi cái này?”
Lâm Phàm cười nói: "Mỗi ngày rảnh rỗi không có việc gì làm nên làm chút chuyện có ý nghĩa ấy mà. "
“Được rồi, cậu làm cái gì cũng được. Nếu như việc này cậu thật sự muốn làm, tôi có thể xin giúp. Nhưng đương nhiên cậu phải suy nghĩ rõ ràng, việc này không đơn giản như nói đâu. Nếu như thành lập xong thì về sau cậu sẽ có thêm gánh nặng." Vương Minh Dương nói.
Việc từ thiện, rất nhiều doanh nhân đều có thể làm nhưng đúng là không có bao nhiêu người nguyện ý làm viện phúc lợi trẻ em. Dù sao đây cũng là viện phúc lợi trẻ em, việc này có thể là chuyện cả một đời. Trong đó tiền cũng chỉ là một phần, cái chính là sau này sẽ có thêm một trách nhiệm mà có muốn bỏ cũng không bỏ được. Bởi vậy đại đa số doanh nhân đều là quyên góp, quyên góp lượng lớn tiền bạc, loại này không chỉ thanh danh đến nhanh, hơn nữa hiệu quả cũng đặc biệt nhanh.
Lâm Phàm gật gật đầu: "Đúng rồi, vậy nếu như là nâng đỡ viện phúc lợi trẻ em thì tôi có thể tiếp nhận không?”
“Viện nào?” Vương Minh Dương sửng sốt, sau đó nói: "Cậu nói là viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn mà chúng ta đã đến sao?”
Lâm Phàm gật đầu: "Đúng vậy, chính là viện đó.”
Vương Minh Dương suy nghĩ một chút: "Cái này để tôi hỏi giúp cậu một chút đã tuy nhiên có lẽ không có vấn đề gì lớn.”
“Được, vậy thì vất vả cho anh rồi, có nhu cầu gì thì cứ liên hệ với tôi." Lâm Phàm nói. Chuyện này dù sao thì còn phải dựa vào sự hỗ trợ của Vương Minh Dương.
Chuyện của viện phúc lợi trẻ em này, hắn thật sự muốn làm. Hắn biết kiến thức của mình sẽ càng ngày càng nhiều, nếu như bồi dưỡng những đứa nhỏ kia thì mình không chỉ có thể đạt được điểm bách khoa, mà đồng thời còn thể để cho những đứa nhỏ kia học được mấy thứ tốt, đây là một cục diện đôi bên cùng có lợi.
Đồng thời trong lòng Lâm Phàm cũng đang tự sướng một chút, nếu như bồi dưỡng những đứa nhỏ kia thành tài, đó là chuyện kinh khủng cỡ nào chứ! Đương nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, dù sao thì cũng cần thời gian.
Tuy nhiên với kiến thức hắn biết, tuy rằng chúng không học được đến đỉnh cao nhất nhưng có thể học được một phần mười thì đã đủ chen vào đỉnh cao của nghề nghiệp rồi.
Con đường này tuy rằng khó khăn nhưng là người thì vẫn phải có lý tưởng mới được.

Một tháng qua!
Đã quá lâu rồi.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể từ từ chờ đợi.
Bình luận lúc trước của Lâm Phàm trên internet như một viên đá khiến ngàn cơn sóng dâng trào, cũng may là hắn có người hâm mộ trung thành, dù hắn có vênh váo, à không phải, đây không phải vênh váo, đây là ăn ngay nói thật, dù sao đôi khi ăn ngay nói thật hay mích lòng người khác.
Muốn bản thân mình thay đổi thành người ăn nói quanh co là không thể được.
Lúc buồn chán, Lâm Phàm mở nhóm lớp trong WeChat ra xem.
Đã lâu không có nhắn nhiếc gì trong đó, lịch sử trò chuyện mới nhất là mấy tháng trước có vài người tán dóc mà thôi.
Để làm bầu không khí sôi động, Lâm Phàm gửi một hình ảnh mặt cười vào trong nhóm.
Tất nhiên, kết quả vẫn là không ai thèm để ý trả lời.
Điều này khiến Lâm Phàm có cảm giác chán nản, cả đám chẳng khác gì một bầy xác ướp.
Tuy nhiên Lâm Phàm không hề biết, trong nhóm WeChat, từng chủ nhân của mỗi cái tên nhìn thấy ‘khuôn mặt cười’ trong nhóm, gương mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc, ngón tay chuẩn bị nhắn vào mục trả lời bỗng dừng lại, sau đó vờ như không hề thấy tin này, bỏ lơ hắn.
Lúc này trong tiệm có một vị khách không mời mà đến.
“Xin hỏi, Lâm đại sư là ai vậy?” Một người đàn ông trung niên mặc âu phục thẳng thớm, sắc mặt lạnh lùng bước vào.
Lâm Phàm liếc xéo qua, Điền Thần Côn đưa tay: “Đây chính là Lâm đại sư.”
Người đàn ông trung niên nhìn Lâm Phàm, gật đầu: “Tôi là Tống Bỉnh Văn của Sở Thể dục Thể Thao, biểu hiện của cậu tại giải vô địch thế giới đã gây được sự chú ý của chúng tôi, tôi đến đây muốn thảo luận với cậu một vài vấn đề.”
Tống Bỉnh Văn đã công tác tại Sở Thể dục Thể thao một thời gian, từng nhìn thấy một cuộc bỏ phiếu tuyển chọn trên internet với mục đích kêu gọi sở Thể dục Thể thao chiêu mộ nhân tài vào. Tất nhiên chuyện sơ Thể dục Thể thao bọn họ có đồng ý nhận người hay không vẫn không phải là chuyện mà dư luận bên ngoài có thể quyết định được.
Lâm Phàm ngạc nhiên liếc nhìn Tống Bỉnh Văn, sau đó cười nói: “Xin mời ngồi.”
“Ừm.” Tống Bỉnh Văn gật đầu, sau đó ngồi xuống. Ngô U Lan đi chuẩn bị nước trà. Lâm Phàm chủ động mở miệng mời người ta ngồi, tất nhiên là đồng ý nói chuyện với người ta, cũng có nghĩa đây chính là khách.

Bạn cần đăng nhập để bình luận