Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 882: Con trai gọi về

Phố Vân Lý.
Vương Minh Dương vội vàng chạy tới, tóm lấy Điền Thần Côn: “Người anh em của tôi sao lại bị bắt đi rồi?”
“Chuyện này tôi cũng không biết giải thích thế nào. Anh xem tin tức cũng biết đấy, không biết kết quả thế nào.” Điền Thần Côn bất lực nói.
Vương Minh Dương vô cùng sửng sốt, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.
Xâm nhập vào hệ thống ngân hàng và Cục cảnh sát, đây là chuyện vô cùng lớn đó.
Ngay cả anh ta cũng không thể cứu được Lâm Phàm.
Vương Minh Dương ngay lập tức gấp gáp liên hệ khắp nơi.
Điện thoại của Lâm Phàm cũng không thể liên lạc được, luôn trong trạng thái không có người nghe máy. Vương Minh Dương vô hình trung cũng không biết nên làm gì.
Học viện Trung Y Số 1 Thượng Hải.
Triệu Minh Thanh lo lắng đến sứt đầu mẻ trán. Lão sư đã bị bắt, hơn nữa mãi đến khi Khâu Kiệt thông báo thì ông ta mới biết.
Cứ loanh quanh luẩn quẩn trong phòng cũng không nghĩ ra nên giải quyết thế nào.
Lão sư à, rốt cuộc chuyện này là sao vậy.
Ngô Hoán Nguyệt đang tham gia chương trình cũng gần như chết lặng khi đọc được tin tức. Quản lý đã sớm biết tin cũng không hề nói lời nào, cô ta biết địa vị của Ngô Hoán Nguyệt ở công ty không thấp, nghe nói là tình nhân của tổng Giám đốc. Mặc dù đây chỉ là tin đồn nhưng không có lửa thì làm sao có khói, chắc chắn phải có lý do nào đó.
Ngô Hoán Nguyệt lúc này đang ngồi ngây ngốc tại chỗ, quản lý cũng không tới quấy rầy cô.
Ngô Hoán Nguyệt vội vàng gọi điện thoại cho Vương Minh Dương.
“Anh Vương, anh Lâm giờ thế nào rồi?”
“Yên tâm đi, anh đang tìm cách liên lạc. Bất kể thế nào cũng phải cứu được cậu ấy. Em cứ làm việc của mình đi, đừng quá lo lắng.”
Sau đó liền cúp máy.
Ngô Hoán Nguyệt làm sao còn có tâm trạng tiếp tục quay chứ, nhưng cô chỉ là một minh tinh nhỏ nhoi, quả thật không có đủ khả năng giải quyết chuyện này.

Ngô U Lan kéo tay cha mình: “Cha, cha có thể đưa anh Lâm ra ngoài được không?”
Cô biết cha cô có nhiều mối quan hệ, có thể là sẽ có cách.
Ngô Thiên Hà cười: “Được, được. Con yên tâm. Lâm đại sư sẽ không có chuyện gì, con phải tin tưởng cậu ấy.”

Trung Châu.
Một khu chung cư nào đó.
Cha Lâm Phàm lo lắng ngồi trên sofa: “Bà nói xem thằng bé làm sao vậy, lại xảy ra chuyện lớn như thế. Gọi điện cũng không nghe máy, khiến người ta lo lắng muốn chết.”
Bà Lâm lau nước mắt: “Tôi đã nói rồi, đừng để thằng bé ra ngoài, ở bên chúng ta là được. Ông lại cứ nói thanh niên thì phải nên ra ngoài xông xáo.”
Ông Lâm im lặng không nói gì, trong lòng ông cũng lo lắng đấy chứ.
“Không được, giờ chúng ta lập tức đi Thượng Hải.” Mẹ Lâm nói.
Có tiếng gõ cửa.
Ông Lâm đứng dậy ra mở cửa, nhìn thấy ông Lý đang đứng bên ngoài.
“Ông Lý, có chuyện gì vậy?” Ông Lâm có sức nhưng không có lực, giờ ông nào có tâm trạng so đo với ông ta nữa chứ.
Ông Lý vỗ vai động viên ông Lâm: “Ông Lâm, ông đừng quá lo lắng. Tôi đã giúp ông hỏi luật sư rồi, chuyện của Tiểu Phàm cũng không quá nghiêm trọng, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.”
Ông Lâm buồn bã nói: “Không phải chuyện lớn sao? Thằng bé đã xâm nhập vào hệ thống ngân hàng, ông nói xem loại tội này có đáng mặc áo tù không?”
Ông Lý an ủi: “Ông nghĩ kỹ xem, Tiểu Phàm làm chuyện tốt đó chứ. Thằng bé đột nhập vào ngân hàng cũng là để tìm được dữ liệu của những tên lừa đảo. Hơn nữa cũng không tạo ra bất cứ tổn thất gì, ông nói xem có đúng không? Tôi đoán nhiều nhất là vài tháng nữa, thậm chí còn không phải ngồi tù ấy chứ. Có khi lại được mời về làm Chuyên gia của Cục An ninh mạng luôn đấy.”
Ông Lâm nghe vậy tâm tình cũng tốt lên không ít: “Thật không?”
Ông Lý trấn an: “Tôi còn có thể lừa ông sao? Ông xem, trên báo lúc trước không phải có đưa tin sao? Thiếu niên 17, 18 tuổi đột nhập vào bộ giáo dục sửa điểm, sau khi bị phát hiện cũng không phải ngồi tù còn được đặc cách vào thẳng Đại học. Ông nhìn xem những chuyện Tiểu Phàm làm là chuyện tốt đến mức nào chứ, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.”
Ông Lâm: “Nếu như thật sự xảy ra chuyện, ông đoán xem sẽ bị kết án bao nhiêu năm?”
Quả thật ông Lý cũng không biết chắc chắn. Hỏi cũng đã hỏi rồi, nhưng vị luật sư kia lại lập lờ nước đôi, người ta nói cũng không rõ, cần phải xem tình huống cụ thể. Nhưng tình hình của ông Lâm bây giờ ông có thể không an ủi được sao.
“Tôi thấy nhiều nhất cũng chỉ vài tháng thôi, tối đa khoảng 6 tháng đi.”
Ông Lâm giờ đang vô cùng lo lắng, nói: “Ông Lý, ông không cố ý an ủi tôi chứ. Tôi cảm thấy chuyện này có vẻ như rất nghiêm trọng.”
“Trời ạ, ông Lâm, không có gì nghiêm trọng đâu. Ông bà đừng nghĩ nhiều nữa. Như này đi, con trai tôi cũng có người quen ở Thượng Hải, giờ tôi sẽ gọi điện hỏi giúp ông, có được không?” Ông Lý nói.
Ông Lâm trả lời: “Được, được...”
Đúng lúc này, mẹ Lâm Phàm từ trong phòng khách nói vọng ra: “Ông nó ơi, con trai gọi điện thoại về này.”
Ông Lâm nghe xong thì ngạc nhiên: “Cái gì??? Mau nghe máy.”
Ông Lý cũng vội vàng chạy vào phòng khách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận