Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1002: Điểm nhiều nhưng vẫn không đủ dùng

Điền Thần Côn: “Thằng nhóc này có chuyện gì vui vậy? Trưa đến giờ cứ cười tủm tỉm suốt, không ngưng phút giây nào luôn.”
Lâm Phàm cười: “Vui hả? Bây giờ tôi không chỉ vui vẻ, mà tui còn lâng lâng đến muốn bay lên trời đây này.”
Ngô U Lan bưng nước trà đến: “Anh Lâm, tài liệu giảng dạy được hoan nghênh rộng rãi, dựa theo tính cách của anh thì đáng lẽ anh sẽ không hào hứng đến thế.”
Lâm Phàm cười thản nhiên: “Mấy người không hiểu được đâu.”
Điền Thần Côn: “Cậu không nói làm sao chúng tôi hiểu được.”
Lâm Phàm cười mà không nói, chuyện này không biết nói với người khác thế nào, chẳng lẽ nói với họ rằng điểm Bách Khoa của mình đang không ngừng tăng vọt hay sao?
Nếu nói cho bọn họ biết, họ còn tưởng gặp quỷ sống nữa kìa.
Bây giờ mình đang giữ số điểm kinh khủng, hơn 3000 điểm Bách Khoa, đây chính là con số chưa bao giờ hắn dám nghĩ đến.
Trải qua chuyện lần này, hắn tràn đầy hi vọng với tương lai. Sau này nhất định phải thật cố gắng kiếm điểm Bách Khoa mới được.

Hôm sau!
Sau khi Lâm Phàm thức giấc, việc đầu tiên là xem điểm Bách Khoa, sau khi xem xong thì lập tức cười ngây ngô.
Điểm Bách Khoa: 4035.
Tăng hơn không ít so với hôm qua.
Xem ra tài liệu giảng dạy Trung Y này có thể mang đến cho mình đầy đủ điểm Bách Khoa, hơn nữa chỉ cần sau này tài liệu giảng dạy không bị thay thế, điểm Bách Khoa sẽ tràn về liên tục không ngừng, chỉ cần nghĩ đến đã cảm thấy hưng phấn cả người.
Hắn từng nghĩ trao đổi không ít món đồ trong thương thành Bách Khoa Toàn Thư, nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định bỏ qua, bây giờ mình vẫn còn nhiệm vụ phải hoàn thành.
Để mỗi đứa trẻ đều có thể dùng Tiểu Thông Tuệ đan chất lượng hoàn mỹ cần phải có một số lượng lớn điểm Bách Khoa, ít nhất sáu bảy ngàn nên điểm Bách Khoa này không thể dùng lung tung được.
Lúc này, viện trưởng Hoàng của Viện phúc lợi trẻ em gọi điện thoại đến.
“Lâm đại sư, có một nhóm tình nguyện viên đến viện phúc lợi, cậu có thời gian đến xem thử nhé?” Viện trưởng Hoàng lên tiếng.
Lâm Phàm: “Được, lát nữa tôi sẽ đến, không ngờ cũng có người đến viện phúc lợi chúng ta.”
Viện trưởng Hoàng cười nói: “Lâm đại sư, do cậu không để ý thôi chứ thật ra mỗi tuần đều có tình nguyện viên đến. Dù những tình nguyện viên này không đến thường xuyên nhưng có thể mang đến cảm giác mới lạ cho bọn nhỏ.”
Lâm Phàm cười cười, sau đó cúp điện thoại.
Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn.
Mấy chiếc xe con dừng bên ngoài.
Một nhóm nam nữ mang theo đủ loại đồ vật.
Một cô gái tóc ngắn trong nhóm cười nói: “Không ngờ có một ngày mình đi làm tình nguyện viên. Đây là lần đầu tiên của mình đó, Vi Vi, cậu thường xuyên làm tình nguyện viên à, có việc gì cần chú ý không hả?”
Cả đám các cô chưa có ai từng làm tình nguyện viên, nhưng cô bạn Chu Vi Vi của các cô là một tình nguyện viên lão làng. Cô ấy thường xuyên đến làm tình nguyện nhiều nơi, lần này đến Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn nên các cô đi theo để xem thử.
Vóc dáng Chu Vi Vi không tệ, nụ cười dịu dàng: “Không có gì cần chú ý đâu, chỉ cần hết lòng chơi đùa với bọn nhỏ, giúp mấy đứa bé cảm nhận được sự ấm áp thôi.”
Người thanh niên đứng cạnh cười nói: “Chẳng phải chỉ chơi đùa với mấy đứa oắt con thôi sao? Mình rành lắm.”
Chu Vi Vi hơi không vui: “Dương Mộc, bọn nhỏ không phải oắt con, xin bạn ăn nói cẩn thận.”
Dương Mộc cười cười, xin lỗi nói: “Vi Vi đừng nóng, mình chỉ thuận miệng gọi thôi.”
Anh ta không hề tự nguyện đi làm tình nguyện viên, chẳng qua muốn tìm cơ hội gần gũi Vi Vi thêm một chút nên mới đến đây chơi với một đám oắt con. Anh ta cảm thấy không hề vui vẻ tí nào, chẳng thà lúc này làm chuyện khác còn hay hơn.
“Dương Mộc, tính tình cậu như vậy sẽ làm Vi Vi không vui đó, cậu phải chú ý một chút đi.” Cô gái tóc ngắn kéo cánh tay Vi Vi, vừa cười vừa nói.
Dương Mộc gật đầu: “Mình biết rồi, biết rồi. Lần này không phải chúng ta đi theo Vi Vi làm tình nguyện viên sao, nên mình nhất định sẽ nghiêm túc hòa đồng với các bạn nhỏ.”
Lúc này Viện trưởng Hoàng bước đến: “Chào mọi người, tôi là viện trưởng chỗ này.”
Chu Vi Vi tiến lên: “Chào viện trưởng, tôi là tình nguyện viên Chu Vi Vi, đây là giấy chứng nhận tình nguyện viên của tôi.”
Viện trưởng Hoàng cười tươi: “Cảm ơn mọi người.”
Chu Vi Vi mang theo đồ vật: “Viện trưởng Hoàng, lần đầu tiên chúng tôi đến Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn nên không rành chỗ này, nhờ bà giới thiệu sơ qua cho chúng tôi một chút, lần sau đến tôi sẽ nhớ ngay.”
Viện trưởng Hoàng gật đầu: “Được.”
Viện trưởng Hoàng rất yêu thích những người tình nguyện như thế này.
Nhất là những người thật lòng thật dạ muốn làm tình nguyện viên.
Viện trưởng Hoàng dẫn nhóm người Chu Vi Vi đi tham quan một vòng viện phúc lợi, dưới sự nỗ lực của Lâm Phàm, viện phúc lợi đã mau chóng thay da đổi thịt, trên mảnh đất trống có một đội thi công đang xây phòng học cho mấy đứa trẻ.
Đội trưởng đội thi công biết đội mình đang kiến tạo chỗ học tập cho trẻ mồ côi nên hết lòng hết dạ tận tâm làm việc, anh ta cẩn thận kiểm tra từng chi tiết nhỏ, cấm những nhân công dưới trướng mình ăn bớt ăn xén vật liệu, nếu phát hiện chỗ nào sai sót sẽ làm lại toàn bộ.
Với anh ta, việc xây dựng phòng học cho những đứa bé này là việc công cao đức dày, nếu không quan tâm sẽ rất tội lỗi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận