Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 428: Lãnh đạo thị sát

Lúc này, mấy vị lãnh đạo thị sát đường phố cũng đã dừng lại, giống như là cùng đám đông người dân phía trước giằng co đối đầu.
Trong lòng Trương Minh khẩn trương, trán đổ đầy mồ hôi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì hắn khó có thể thoát tội.
Ánh mắt Lý Sĩ Khôn nhìn về phía Trương Minh, muốn hiểu rốt cuộc đây là tình huống gì.
Trương Minh nào biết tình huống gì, lại đem ánh mắt nhìn về phía những vị lãnh đạo nhỏ hơn ở phía sau.
Những lãnh đạo nhỏ kia ai nấy đều trợn tròn mắt, bọn họ cũng không biết hôm nay là chuyện gì xảy ra.
Sở Uyên là phóng viên đối với Lâm đại sư ngay từ đầu cũng không hiểu rõ. Sau đó, vẫn là ở đại hội khen thưởng vì bắt được tập đoàn buôn người mà gặp qua, cậu ta cũng có tìm hiểu qua. Lúc này nhìn thấy sắc mặt ủy viên Trương có chút khó coi, hình như rất là khẩn trương nên cậu ta tiến lên nói.
"Các vị lãnh đạo, mọi người không cần khẩn trương. Ở trên phố Vân Lý này có một cửa hàng, tên là Lâm đại sư, cửa hàng kia làm ăn rất tốt, những người này đều là đến đây xếp hàng."
Lý Sĩ Khôn kinh ngạc hỏi: "Mỗi ngày đều như vậy sao?”
Sở Uyên gật gật đầu: "Đúng vậy, mỗi ngày đều như vậy, hơn nữa theo tôi được biết, phố Vân Lý từ khi có cửa hàng Lâm đại sư này, lưu lượng khách ở các cửa hàng xung quanh đều tăng khoảng 200% so với trước kia.”
Lý Sĩ Khôn tuy rằng không phải làm thống kê số liệu, thế nhưng nghe được mức tăng trưởng này cũng ngây ngẩn cả người. Hắn làm chính trị nhiều năm như vậy, chỉ biết công ty lớn kinh doanh có thể làm hoạt động khiến cả một khu vực sôi động. Thế nhưng chưa từng nghe qua, một cửa hàng nho nhỏ có thể khuấy đảo cả một con đường.
"Cậu là phóng viên của tờ báo nào?"
Sở Uyên nói. "Lãnh đạo, tôi là phóng viên của tòa soạn Thượng Hải, Lâm đại sư này chính là người đã cung cấp thông tin diệt trừ tập đoàn buôn người cỡ lớn một thời gian trước."
Đại hội khen thưởng lần trước, vị này phải đi nơi khác họp, ngược lại đã bỏ lỡ đại hội. Chỉ là nghe qua nhân vật anh hùng đả kích đám buôn người, nhưng lại không tận mắt nhìn thấy. Hôm nay nghe được tin tức của Sở Uyên, ngược lại làm cho ông ta có chút kinh ngạc.
Tích tích!
"Phía trước, nhanh nhường một chút đi."
Lúc này, một chiếc xe ba bánh chạy bằng điện chở hàng hóa chạy tới.
Nhân viên an ninh xung quanh muốn bắt giữ người này lại, thế nhưng lại bị Lý Sĩ Khôn ngăn lại, sau đó đứng sang một bên nhường đường.
Lý Sĩ Khôn nhìn về phía Trương Minh: "Anh có biết tình hình của cửa hàng này không?”
Trương Minh sửng sốt, ông ta nào biết được tình huống của cửa hàng này, sau đó có chút xấu hổ lắc đầu.
Sau đó, Lý Sĩ Khôn hỏi Sở Uyên: "Cửa hàng này là làm gì?"
Có thể thu hút rất nhiều người dân đến xếp hàng, điều này chắc chắn là không đơn giản.
Sở Uyên nói. "Là bán kếp, bánh kếp kia rất tuyệt. Nhưng mà có quy định, mỗi ngày chỉ bán mười phần, hơn nữa còn phải rút số. Cho nên bình thường người đến mặc dù nhiều, nhưng đại đa số đều là mua không được. Thế nhưng nhìn tình huống hôm nay hình như có chút không thích hợp, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì."
Lý Sĩ Khôn kinh ngạc, không ngờ là bán bánh kếp, nhưng mà bánh này cũng không thể làm ăn tốt như vậy được. Vì muốn biết rõ chân tướng, hắn quyết định tự mình đi đến xem.
Lúc này Trương Minh thở phào nhẹ nhõm, khu vực này thuộc về hắn quản lý, lúc nhìn thấy nhiều người như vậy, hắn đều có chút hót hoảng, chỉ sợ xảy ra chuyện gì. Nhưng hiện tại thì tốt rồi, hết thảy đều đã giải quyết, chỉ cần không phải gây chuyện là tốt rồi.
Cuối cùng hắn cảm kích nhìn thoáng qua Sở Uyên, tên nhóc này không tệ, kịp thời giúp mình giải nguy.
Lý Sĩ Khôn tự mình đi xem một chút, Trương Minh đương nhiên là muốn đi theo phía sau. Đồng thời các vị lãnh đạo nhỏ đằng sau cũng theo sát không nỡ rời, dọc theo đường đi bọn họ cũng không có quyền nói chuyện. Nhưng mà lại đóng vai trò là túi càng khôn của Trương Minh, nếu Trương Minh có vấn đề không trả lời được, bọn họ sẽ nghĩ biện pháp giải đáp. Thế nhưng xấu hổ chính là, vấn đề này bọn họ ai nấy đều không trả lời được.
Lâm Phàm ở trước quầy xe làm bánh, dân chúng xếp hàng, trong mắt đều lộ ra tinh quang. Đối với bọn họ mà nói, hôm nay thật sự là một ngày tốt lành, bọn họ hy vọng sau này có thể mua được bánh của ông chủ nhỏ mà không giới hạn số lượng.
Nhưng ngẫm lại thì có lẽ chỉ có lần này, trừ phi sau này lại có chuyện vui gì đó xảy ra.
Nhìn mọi người phía sau, đội ngũ đều xếp hàng đến tận Nam Thiên Môn. Nếu mỗi ngày như vậy, cậu chủ nhỏ chỉ sợ phải mệt nhọc mà chết.
Kiên trì, từ từ rồi cũng đến.
Đúng lúc này, trong đám người truyền đến âm thanh.
"Các người làm gì vậy, muốn ăn bánh thì phải xếp hàng chứ, tố chất sao lại kém như vậy hả?"
"Ui chao, những người này từ đâu ra vậy, nhanh chóng đi phía sau xếp hàng đi. Các người đừng tưởng rằng mình nhiều người, chúng tôi cũng sẽ không sợ các người đâu."
"Nhìn cái gì, đúng, nói anh đó, ánh mắt của anh là sao, trừng mắt cái gì chứ...."
Bạn cần đăng nhập để bình luận