Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 547: Lập viện phúc lợi dành cho trẻ em

Hiện tại, album của Ngô Hoán Nguyệt phát hành dưới hai hình thức, một là up lên trang web, hai là trực tiếp ra album. Ở thời đại này, album đã không còn thịnh hành mấy nhưng anh là một nghệ sĩ mà anh không ra album thì nhất định sẽ bị người ta chê cười. Tuy rằng doanh số không nhiều nhưng thị trường trên trang web vẫn rất tốt.
Trải qua tuyên truyền cùng mua vài cái quảng cáo trên trang web, những bài hát này vẫn tương đối được hoan nghênh. Trong album này, có một bài hát chính là "Bầu trời" mà Lâm Phàm từng tự mình sáng tác, lượt tải xuống trên trang web âm nhạc cũng không tệ lắm, đã đạt được thành tích tốt dừng ở vị trí thứ ba, những bài hát khác thì hơi kém, chỉ quanh quẩn ở vị trí hơn mười, hai mươi.
Có thể có thứ hạng như vậy, Vương Minh Dương đã rất hài lòng rồi. Ngô Hoán Nguyệt vừa mới ra mắt nên đương nhiên không có khả năng bay thẳng lên trời cao được, tất cả đều cần một hướng phát triển vững vàng.
Các tác phẩm xếp hạng của Ngô Hoán Nguyệt đều là do một số nhạc sĩ kỳ cựu, đã từng có rất nhiều tác phẩm cho ca sĩ có thực lực. Tuy rằng chất lượng giọng hát của Ngô Hoán Nguyệt không thua kém bọn họ nhưng về mặt kỹ xảo và fan hâm mộ thì còn chênh lệch rất nhiều.
Dựa theo tốc độ hiện tại, Vương Minh Dương dự tính trong vòng nửa năm là có thể nâng Ngô Hoán Nguyệt lên. Vốn đầu tư vào đó sợ rằng cũng không phải là con số nhỏ, ngoài ra còn phải nhờ quan hệ để lấy một ít giải thưởng vân vân, bảy tám phần này cũng cần đến không ít tiền.
Cốc, cốc.
"Vương tổng, Lâm đại sư tới rồi." Tiểu Trần tránh ra một con đường cho Lâm Phàm nghênh ngang tiến vào.
Vương Minh Dương sửng sốt: "Mẹ kiếp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến cậu vội vàng như vậy?"
“Chuyện lớn, chuyện rất lớn, chuyện siêu cấp lớn." Lâm Phàm rất nghiêm túc nói, sau đó đặt mông ngồi trên bàn làm việc.
Tiểu Trần nhìn cảnh tượng trước mắt, anh ta biết quan hệ giữa Lâm đại sư và Vương tổng không tầm thường, chứ nếu không ai dám ngồi trên bàn làm việc của Vương tổng thì chỉ sợ ngoại trừ Lâm đại sư chắc chắn là không có người khác.
Vương Minh Dương: "Không phải là chuyện cậu nói qua điện thoại đấy chứ?”
Lâm Phàm nở nụ cười: "Đúng vậy, chính là chuyện này, chuyện này anh phải hỗ trợ tôi, tôi sẽ toàn lực xuất lực làm ra một album.”
Vương Minh Dương có chút xấu hổ, đây là muốn liều mạng rồi, anh ta vô cùng tín nhiệm đối với trình độ sáng tạc của Lâm Phàm. Nhưng tình huống hiện tại này có chút không thích hợp.
Sau đó Vương Minh Dương đi xung quanh Lâm Phàm nói: "Tôi nói này người anh em, cậu không thể chơi loạn như vậy được, album của Hoán Nguyệt vừa ra mắt, hiện tại còn đang leo top. Nếu lại phát hành thêm một cái nữa có khi được không bù mất, hay là đợi thêm một thời gian được không?
Lâm Phàm sửng sốt hỏi: "Chờ mấy ngày?”
Vương Minh Dương khóc không ra nước mắt, đây có thể là chuyện mấy ngày hay sao, ít nhất cũng phải qua mấy tháng. Tuy nhiên nhìn vẻ mặt chờ mong của Lâm Phàm, anh ta cũng không tiện nói ra: "Cái này, cái này, khoảng ba bốn tháng."
“Ba bốn tháng hả?" Lâm Phàm suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Quá lâu, quá lâu rồi!”
Đối với nhiệm vụ này, hắn không vội chút nào. Nhưng loại nhiệm vụ đơn giản như vậy, ngay cả một chút khiêu chiến cũng không có thì khẳng định phải sớm hoàn thành, mở ra trang nhiệm vụ tiếp theo, cũng có hy vọng hơn.
Vương Minh Dương tò mò hỏi: "Đại ca à, cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Phàm nghiêm túc nhìn Vương Minh Dương, sau đó mở miệng nói: "Anh không hiểu, gần đây đầu óc tôi đã sắp bị những bài hát kia bóp nát, hiện tại bài hát lưu trữ trong đầu tôi thật sự là quá nhiều, tôi cần bộc phát ra ngoài.”
Vương Minh Dương trợn mắt há hốc mồm, đây là lý do quỷ quái gì vậy? Còn có thể có chuyện như này nữa, sau đó anh ta bái phục nói: "Đại ca à, đây mà cũng là lý do sao?”
“Còn có lý do gì cơ chứ, không nói nhiều nữa, một tháng có được không?” Lâm Phàm nói.
"Được." Vương Minh Dương gật đầu: "Đại ca à, nếu cậu đã nói đến nước này, cái này không làm cũng phải làm. Nếu biết sớm, tôi đã không cho Hoán Nguyệt ra album sớm như vậy mà ngồi chờ những bài hát này của cậu rồi.”
Lâm Phàm vỗ vỗ bả vai Vương Minh Dương: "Rất tốt, anh em tốt, vậy tôi đi trước đây."
Đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng.
Vương Minh Dương ở phía sau hét: "Cậu đến đây chỉ là nói với tôi những điều này thôi à?"
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Lâm Phàm: "Đương nhiên rồi, nếu không tôi còn có thể nói gì với anh chứ?”
Vương Minh Dương bất đắc dĩ, chuẩn bị tiếp tục quan sát số liệu bảng xếp hạng, nhưng Lâm Phàm lại quay trở lại: "Sao lại quay lại rồi?”
Tôi quên một chuyện, tôi hỏi anh một chút, nếu tôi lập một viện phúc lợi trẻ em, thì với tư cách hiện tại của tôi có đủ hay không?” Lâm Phàm hỏi.
Vương Minh Dương nhìn Lâm Phàm: "Muốn nghe nói thật hay nói dối? "
“Anh hỏi không phải là vô nghĩa sao? Tôi tìm anh tất nhiên là phải nghe sự thật.” Lâm Phàm nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận