Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 537: Phóng viên này là ai?

Sau khi chạy đến điểm kết thúc, ánh mắt Usain bolt nhìn Lâm Phàm có chút kỳ quái, cam chịu, cũng có chút ngạc nhiên, giống như vẫn đang suy nghĩ về chuyện vừa mới xảy ra.
Các phóng viên ào ào bước tới.
Có phóng viên đến bên cạnh Usain bolt quay chụp, thế nhưng cũng có phóng viên bao vây Lâm Phàm.
Bọn họ đều thấy được tình cảnh khi nãy, đúng thật là vi diệu.
Lâm Phàm nhìn cảnh tượng trước mắt, lập tức sợ hãi nói: “Mọi người định làm gì vậy? Tôi cũng là phóng viên, mấy người nên quay chụp anh ta mới phải.”
Phóng viên.
“Xin chào, anh có biết lúc nãy anh chạy rất nhanh hay không?” Một phóng viên người nước ngoài giống như phát hiện ra được một châu lục mới, hưng phấn hỏi. Bọn họ là phóng viên chuyên trách mảng tin thể thao đã nhiều năm, nhưng chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng này. Nếu đưa tin này ra ngoài, cam đoan sẽ làm thế giới khiếp sợ.
Lâm Phàm tỏ ra kinh ngạc: “Chạy nhanh? Tôi có chạy nhanh chút nào đâu. Đây là tốc độ bình thường của tôi, giống như tôi chạy bộ thường ngày thôi mà.”
Trực tiếp tại hiện trường có một camera chuyên môn phục vụ cho việc này, do vậy sau khi kết thúc tranh tài, trong lúc đông đảo phóng viên bao vây Lâm Phàm, camera trực tiếp cũng bon chen theo qua tới đây.
Khán giả đang xem trực tiếp nghe câu này, lập tức bùng nổ.
“Mẹ của tui ơi, khứa này có phải muốn chọc điên người khác không? Không biết mình chạy nhanh thế nào mà còn nói là bình thường nữa chứ. Anh ta không biết những tuyển thủ anh ta đã vượt qua là ai hay sao?”
“Trước đây, tôi hay nghe bạn bè nước ngoài nói, Trung Quốc chúng ta là một quốc gia rất thần kỳ. Lúc đó tôi còn lén cười nhạo bọn họ, đúng là cả đám nhà quê cứ nói nước chúng ta thần kỳ, có cái gì thần kỳ đâu. Nhưng bây giờ tôi hiểu rồi, hóa ra căn bản không phải người ta nhà quê, mà vốn là họ đã đoán trước được tương lai.”
“Nếu ai mà nói với tôi có người khiêng camera mà còn chạy nhanh hơn người vô địch thế giới, chắc chắn tôi sẽ chửi cho người đó nhục mặt, não chỉ để trang trí à? Không biết suy nghĩ hả? Nhưng bây giờ tôi đã thấy tận mắt rồi, tôi tin tưởng trăm phần trăm.”
“Ngầu lòi, cao thủ tại dân gian.”
“Vì có thể đạt được thành tích này, vận động viên phải luyện tập mỗi ngày bất kể mưa nắng gió giông. Anh ta thì hay rồi, sinh ra ở vạch đích, đúng là không cho người ta sống nữa mà.”
“Thái độ tuyển thủ Usain bolt hơi khó coi, giống như bị tên này làm cho kinh ngạc, đến nỗi nhận giải vô địch cũng không chút vui vẻ gì.”
“Tất nhiên là không vui rồi, nếu bị người nào đánh bại còn đỡ, bại bởi một phóng viên khiêng camera. Nếu là bạn, bạn có vui nổi không hả?”
….
Phóng viên nước ngoài: “Xin hỏi anh, trước đó anh có biết mình chạy nhanh vậy không? Hay nói một cách khác, anh có từng chạy chung với các tuyển thủ khác chưa?”
Lâm Phàm cười bình thản: “Không có, chưa từng chạy chung bao giờ. Những tuyển thủ này đều là tuyển thủ quốc tế, tôi là một người bình thường sao có thể chạy cùng được. Thật ra, tôi không phải là phóng viên, bạn tôi dẫn tôi đến xem thi đấu mà thôi. Mục tiêu tôi đến đây là để cổ vũ vận động viên của quốc gia mình, không may anh ấy bận việc không thể vào được nên tôi đành phải hỗ trợ.”
Xôn xao!
Các phóng viên không chịu buông tha: “Xin hỏi bình thường anh làm nghề gì? Có phải vận động viên chuyên nghiệp hay không?”
Lâm Phàm lắc đầu: “Tôi bán bánh kếp.”
Phóng viên: “???”
Lâm Phàm nhìn những phóng viên nước ngoài đang ngây ngô, sau đó cười giải thích: “Đây là một loại bánh, bên trong có rất nhiều thứ linh tinh. Chính xác hơn là bánh mì có nhan, trong bánh mì kẹp rất nhiều nguyên liệu.”
“Ồ…” Các phóng viên nước ngoài lập tức ồ lên.
“Anh có biết vừa rồi thành tích chạy của anh thế nào không?”
Lâm Phàm ngạc nhiên nhìn phóng viên nước ngoài: “Thành tích? Thành tích gì chứ? Thân phận tạm thời của tôi là phóng viên, thành tích là những thứ dành cho vận động viên. Tôi chưa bao giờ quan tâm những thứ này, các anh nên đi phỏng vấn bọn họ đi. Các anh nghĩ bọn họ chạy không nhanh à? Tốc độ của họ thật sự quá nhanh, giống như gió cuốn. Xém xíu nữa tôi không bắt kịp tốc độ của họ rồi đấy.”
Những khán giả trên khán đài bắt đầu ồn ào, sôi nổi bàn tán nhưng họ không biết bây giờ Lâm Phàm đang nói gì với các phóng viên, ngoại trừ khán giả đang xem trực tiếp đều biết rõ.
“Con me nó, thằng cha này chắc chắn là một cao thủ giả vờ rồi đây. Trước mặt phóng viên nước ngoài mà vẫn giữ được bình tĩnh, tôi rất muốn hét to lên cho anh ta biết, anh trâu bò lắm rồi, làm ơn chừa cho các vận động viên con đường sống giùm một cái.”
“Mẹ nó, bán bánh kếp. Người này không làm vận động viên quốc gia thật đáng tiếc. Mà khoan… Khi nãy anh ta mới nói gì nhỉ?”
“Bánh kếp. Sao tôi thấy người này nhìn có vẻ quen quá vậy ta?”
“Trời đất ơi, tôi biết là ai rồi. Đó là Lâm đại sư của phố Vân Lý, là cái ông vừa bán bánh kếp vừa xem bói đó.”
“Lâm đại sư nào? Sao mấy người biết anh ta?”
“Người này là người rất nổi tiếng trong diễn đàn ẩm thực gần đây, trên diễn đàn người ta mua đi bán lại bánh kếp của anh ta còn tăng giá lên mấy ngàn, thậm chí còn hơn cả vạn tệ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận