Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 542: Vì sao nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành

Chậm rãi bán hết mười cái bánh kếp.
Mà thi thoảng lại có mấy người đi đường, đọc hiểu tờ giấy hướng dẫn dán trên tường khiến hắn tăng thêm mấy điểm bách khoa.
"Lâm đại sư...." Sở Uyên tiến đến, vẻ mặt tươi cười. Chuyện ngày hôm qua thật sự là quá nổi tiếng, hơn nữa Lâm đại sư còn quay lại được hình ảnh, quả thật là rất tốt. Tình huống hiện tại đã không còn là danh tiếng của những vận động viên kia nữa mà là danh tiếng của Lâm đại sư.
Hiện tại trên mạng đều thảo luận về chuyện của Lâm đại sư.
Lâm Phàm ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu lại có thời gian tới đây? Hôm nay không có trận thi đấu nào sao?”
Sở Uyên cười nói: "Có người tiếp nhận giúp tôi rồi, hôm nay tôi được nghỉ ngơi. Lâm đại sư, sau này anh có định đi làm vận động viên quốc gia hay không?”
Hiện tại Lâm Phàm cũng rất khó xử, nếu như nhiệm vụ bách khoa toàn thư này hoàn thành thì khẳng định mình không cần làm vận động viên nữa. Nhưng hiện tại nhiệm vụ bách khoa toàn thư này vẫn chưa hoàn thành, chẳng lẽ chính là ép mình đi làm vận động viên hay sao?
"Chưa biết nữa, đợi đến lúc đó lại xem lại."
Dựa theo ý tứ của Lâm Phàm, lúc này là cứ để cho sự tình chậm rãi lên men một chút, tạm thời hắn chưa vội lắm. Nói không chừng ngày nào đó đột nhiên phát sinh biến hóa thì sao.
Sở Uyên nói: "Lâm đại sư, nếu như anh đi làm vận động viên, sau này giải thưởng điền kinh tăng lên, chắc chắn đều là của anh."
Lâm Phàm cười ha hả: "Cậu nói thế không phải là vô nghĩa sao, nếu để tôi lên, tôi chạy vụt một cái là không thấy bóng dáng rồi.”
Sở Uyên xấu hổ nở nụ cười, hắn không nghĩ tới Lâm đại sư tuyệt nhiên không hề khiêm tốn. Tuy nhiên Lâm đại sư nói không có sai tí nào, nếu thật sự để Lâm đại sư lên sân thi đấu, khẳng định có thể đạt được vị trí thứ nhất.
"Lâm đại sư, tôi bí mật nói cho anh biết, tôi biết được bên ủy ban thể thao đang thương lượng chuyện của anh." Sở Uyên lặng lẽ nói.
"Thương lượng chuyện gì của tôi cơ?" Lâm Phàm sửng sốt, sau đó vui vẻ, đây nhất định là đang thương lượng có nên để mình trở thành vận động viên hay không. Nhưng chuyện này hắn cũng phải suy nghĩ một chút, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì lập tức giải nghệ, điều này khẳng định là ổn.
"Chính là chuyện để anh trở thành vận động viên chuyên nghiệp ấy. Nhưng mà hiện tại hình như vẫn còn đang thảo luận, có người đồng ý cho anh đến, có người hình như không đồng ý." Sở Uyên nói.
Lâm Phàm quái dị nhìn Sở Uyên: "Làm sao cậu lại biết được?”
Sở Uyên nở nụ cười: "Tin đồn, những thứ này đều là nghe tin đồn.”
Tin đồn này cũng quá đáng sợ đi mất.
Đột nhiên.
Một giọng nói từ phương xa truyền đến.
"Đó chính là Lâm đại sư, là người vác máy quay chạy rất nhanh kia."
"Quả nhiên là ở chỗ này."
"Chúng ta phải lấy được tin tức, đây là một tin tức lớn đấy."
Lâm Phàm và Sở Uyên nhìn về phương xa, phương xa tối đen như mực, có rất nhiều phóng viên đang chen chúc mà đến, bọn họ đều là bởi vì Lâm đại sư mà đến.
Trận đấu ngày hôm qua, tin tức của Lâm Phàm còn nóng hơn cả việc Usain bolt đạt vô địch.
Mà các phóng viên đã phỏng vấn các vận động viên ngày hôm qua, họ nhìn thấy một loại tuyệt vọng, một sự bất lực sâu sắc từ đôi mắt của bọn họ.
Rõ ràng là một trận đấu điền kinh vui vẻ, không biết từ đâu lại sinh ra sự kiện kỳ quái này. Không chỉ cướp được danh tiếng, lại còn vác máy quay vẫn chạy nhanh hơn bọn họ nữa.
Bọn họ sắp bị người ta cười đến chết rồi.
Usain bolt rất tự tin về bản thân mình khi thi đấu, nhất là sau khi thắng trận đấu này, đủ để được xưng hô là người chạy nhanh nhất trên Thế giới. Thậm chí lần tổ chức tại Thượng Hải, Trung Quốc này đủ làm anh ta tự hào. Có thể ở trên đất chủ nhà và chiến thắng chủ nhà, anh ta có thể hô to rằng Usain bolt tôi chính là người lợi hại nhất.
Nhưng trong cuộc phỏng vấn chiều hôm qua, anh ta lại rất khiêm tốn, luôn nhấn mạnh, tình hữu nghị là quan trọng nhất, thi đấu chỉ đứng thứ hai, không dám mạnh miệng chút nào.
Bởi vì, con mẹ nó chứ Lâm Phàm khiêng máy quay đã để lại bóng ma rất lớn trong lòng hắn.
Trong nháy mắt, Lâm Phàm bị các phóng viên vây quanh.
Người dân xung quanh rất hưng phấn, cũng vây quanh thêm một vòng nữa, bọn họ không nghĩ tới phố Vân Lý lại có phóng viên đến thăm nên ai nấy đều muốn lộ mặt trước ống kính.
"Lâm đại sư, ngày hôm qua anh chạy nhanh như vậy, xin hỏi anh có thể chạy nhanh nhất là bao nhiêu ạ."
"Lâm đại sư, Usain bolt bị tốc độ của anh khuất phục, anh ta cho rằng anh là người chạy nhanh nhất thế giới, anh có cảm giác gì không?"
“Xin hỏi Lâm đại sư có muốn trở thành vận động viên chuyên nghiệp của quốc gia không?"
"Với tốc độ của anh mà trở thành vận động viên chuyên nghiệp của quốc gia thì trong các trận đấu sau này, anh nhất định có thể trở thành đỉnh cao không thể vượt qua."
Các phóng viên mồm năm miệng mười hỏi, từng ống kính dí sát vào mặt Lâm Phàm, điều này làm cho hắn bó tay luôn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận