Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1089: Đánh xong rồi chữa

Cả đám người thành thật ngồi lại tại chỗ, dù đang cầm đũa nhưng cũng chưa hề đụng vào món nào, dù có kẹp thức ăn thì cũng chỉ bỏ vào chén để đó.
Ánh mắt mọi người thỉnh thoảng liếc về phía Trần Hà đang nằm dưới đất.
Thật sự là quá thê thảm.
Lâm Phàm vẫn luôn theo dõi Trần Hà mà ngồi đợi Vương Minh Dương đến, còn đám người kia thấy Lâm đại sư không nói gì nên bọn họ cũng không dám nói chuyện. Có người muốn báo cảnh sát nhưng suy nghĩ lại thì thấy thôi đi, việc này không liên quan gì đến bọn họ, tốt nhất là đừng nên gây chuyện.
Không bao lâu sau.
Vương Minh Dương hùng hổ chạy tới, vừa vào cửa đã hét lên: “Ai mẹ nó dám đánh vợ của tao.”
Hứa Tử Nhạc là bạn gái của Vương Minh Dương, người trong giới đều đã sớm biết.
“Minh Dương.” Hứa Tử Nhạc thấy Vương Minh Dương tới, tất cả sự tủi thân uất ức lập tức bạo phát ra ngoài.
Khi bắt gặp gương mặt xinh đẹp của vợ mình bị đỏ bừng một mảng, thậm chí có cả dấu tay thì Vương Minh Dương tức giận lên, nhẹ nhàng vuốt mặt cô: “Còn đau không?”
Sau đó ánh mắt lạnh lẽo: “Mẹ nó, anh muốn làm chết thằng chó này.”
Hứa Tử Nhạc lắc đầu: “Không đau, anh Lâm đã giúp em trút giận rồi.”
Lâm Phàm: “Minh Dương, tới đây đi, chính là cái tên này.”
Vương Minh Dương để Hứa Tử Nhạc đứng ở một bên nhìn, sau đó tiến lên vỗ vỗ bả vai Lâm Phàm: “Người anh em, lần này cám ơn cậu.” Mà khi nhìn thấy người nằm trên đất thì cũng sững sờ: “Trần Hà.”
Trần Hà đau đến nhe răng trợn mắt, lúc này ông ta ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác: “Vương Minh Dương, mày dám để cho người đánh tao…”
“Mẹ kiếp ông.” Vương Minh Dương trực tiếp giơ chân lên đá vào mặt Trần Hà: “Vợ của Vương Minh Dương tôi mà ông cũng dám đánh. Con mẹ nó, có phải ông muốn tự tìm chết đúng không.”
Mặc dù biết đối phương là đại lão, nhưng anh ta không hề sợ chút nào.
Cùng lắm thì không đi phương Bắc nữa thôi.
Nhưng vợ anh ta bị người ta bắt nạt mà còn bắt anh ta phải chịu đựng à, vậy thì thật sự không phải là đàn ông rồi.
Lâm Phàm: “Minh Dương, anh cứ cho ông ta biết tay đi, chuyện sau đó để tôi giải quyết cho.”
Vương Minh Dương gật đầu: “Ừ.” Mà khi anh ta thấy được cánh tay phải của Trần Hà thì cũng hơi ngớ người, người anh em của mình ra tay đúng là ác thiệt.
Trần Hà không ngờ ông ta đến Thượng Hải lại bị chỉnh cho thảm thế này, với địa vị của ông ta làm sao có thể để người ta ức hiếp được chứ, nhưng bây giờ lại không có cách nào.
“Tôi muốn báo cảnh sát.”
Trần Hà rống giận, bây giờ chỉ có cảnh sát mới có thể cứu ông ta, chỉ cần rời khỏi chỗ này thì ông ta nhất định sẽ trả thù hai tên này.
Lâm Phàm cười cười: “Anh đánh đi, thấy gần được thì tôi sẽ chữa cho ông ta, sau đó lại đánh tiếp để ông ta nhớ lâu một chút.”
Vương Minh Dương: “Ừ, hiểu rồi.”
Lâm Phàm nhìn về phía đám người: “Mọi người tiếp tục ăn đi, khỏi quan tâm đến chúng tôi, chuyện này không liên quan gì đến mọi người.”
Đạo diễn Kim ngồi ở đó đổ mồ hôi cả người, ông ta biết việc này xem như hố hàng rồi.
Trần Hà là nhà đầu tư bộ phim của bọn họ, bây giờ phim đã quay xong, không ngờ ông ta chỉ mới đến Thượng Hải mà đã bị đánh đập dữ đội thế này, đánh tới mức ông ta cũng bắt đầu nghi ngờ cuộc sống.
Ông ta biết việc hợp tác giữa ông và Trần Hà sau này coi như toi rồi, chẳng qua bộ phim truyền hình này tuyệt đối sẽ không bị ảnh hưởng.
Trần Hà đầu tư nhiều tiền như vậy, nếu muốn đóng băng bộ phim này thì số tiền đã đầu tư vào bộ phim này coi như đổ sông đổ biển.
“A!”
Buổi tiệc vẫn diễn ra như thường, thế nhưng tiếng kêu thảm thiết của Trần Hà lại nối liền không dứt, nó giống như tiếng sấm làm cho mọi người run như cầy sấy, vẻ mặt đầy rẫy sự sợ hãi.
Bữa cơm này làm sao ăn uống gì được nữa, có thể ăn uống được thì đều là người bị vô cảm rồi.
Tuyết Nhi: “Chị Hứa, cứ thế này sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”
Hứa Tử Nhạc lắc đầu: “Yên tâm đi, có hai anh em bọn họ ở đây thì sẽ không có việc gì, ít nhất là tại Thượng Hải này chắc chắn sẽ không sao hết.”
Lâm Phàm nhìn Trần Hà, thù này đã kết thì cần phải để cho đối phương chịu phục mà sinh ra lòng kính sợ đối với thành phố Thương Hải này, sau này không còn dám bước vào Thượng Hải nửa bước.

Nhân viên phục vụ trong khách sạn giải trí Đông Nguyệt đã sớm biết sự việc xảy ra trong phòng, sau đó nhanh chóng đi báo cáo.
Văn phòng.
Liễu Nhiếp nhìn bảng báo cáo lợi nhuận, cô ta hài lòng gật gật đầu. Từ khi khai trương khách sạn đến nay thì khoản thu nhập vào rất tốt, dù không theo kịp so với chỗ cũ nhưng ít ra bước đầu rất thuận lợi. Hơn nữa hết thảy nơi này đều là của cô ta chứ không còn dưới danh nghĩa của nhà họ Liễu nữa.
Cộc cộc!
“Vào đi.” Liễu Nhiếp để bảng báo cáo lợi nhuận xuống.
Nhân viên phục vụ đi vào: “Liễu tổng không xong rồi, trong sảnh tiệc chúc mừng đóng máy của đoàn làm phim có người đánh nhau, cái ông Trần tổng đã bắt tay với cô trước đó bị người ta đánh rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận