Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 885: Lâm đại sư, là ai?

Phố Vân Lý.
Anh Cường đang đứng từ xa nhìn chằm chằm vào cửa tiệm của Lâm đại sư, sắc mặt có gì đó không đúng.
Vị thần y này vậy mà lại bị bắt.
Nhìn thấy thần y gặp xui xẻo, cô ta đương nhiên cảm thấy rất vui mừng. Nhưng tình hình hiện giờ của cô ta chỉ có Lâm đại sư mới có thể giải quyết. Giờ Lâm đại sư lại bị bắt giữ, cô ta phải làm gì đây?
Không được, nhất định phải hỏi tình hình xem thế nào.
Ngô U Lan đứng ở cửa thở dài. Những ngày anh Lâm không có ở đây, cửa tiệm trở nên vắng vẻ. Lúc này, một giọng nói dễ nghe vang lên.
“Cho hỏi bao giờ Lâm đại sư sẽ quay lại?”
Ngô U Lan nhìn người vừa bước tới, không khỏi cảm thán, cô gái này quá xinh đẹp.
Điền Thần Côn nhìn thấy người mới tới thì cảm thấy có chút quen mặt, hình như đã gặp ở đâu đó.
Ngô U Lan trả lời: “Không biết cô là...?”
Anh Cường khẽ mỉm cười, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ, cô bé này nhìn rất trẻ trung và xinh đẹp, khiến cho người ta có cảm giác muốn bảo vệ: “Tôi là Liễu Nhiếp, muốn tìm Lâm đại sư chữa bệnh. Không biết cô có biết Lâm đại sư bao giờ sẽ quay lại không?”
Ngô U Lan buồn bã lắc đầu: “Tôi cũng không biết nữa.”
Anh Cường đột nhiên nổi lên một ý nghĩ với Ngô U Lan, sau đó liền Ồ lên một tiếng: “Có thể kết bạn Wechat không? Tôi từ Giang Ninh qua đây, không có họ hàng hay bạn bè thân thích. Nếu như có chuyện gì hi vọng cô có thể vui lòng giúp đỡ.”
Ngô U Lan gật đầu: “Được.”
Người đẹp gặp người đẹp, tình cảm tự nhiên tăng cao.
Liễu Nhiếp cười vô cùng xinh đẹp, thêm bạn Wechat coi như thành công tiến lên được một bước.

Các chuyên gia của tổ An ninh mạng vẫn ở lại Thượng Hải, còn vị chuyên gia phá giải mật mã kia đã vui vẻ rời đi.
Thân Kiệt Vân đang suy nghĩ về một chuyện rất quan trọng, liên quan tới sống chết của bọn họ.
“Lão Đại, quyết định đi, cơ hội này khó có được đó.”
“Đúng thế, cao thủ khó gặp, nếu như không được so tài với vị cao thủ kia một lần thì sau này chúng ta có thể sẽ vô cùng hối hận đó.”
“Đây thật sự là cao thủ chân chính đó, tuyệt đối không phải người bình thường. Mấy ngày qua chúng ta đã nghiên cứu kỹ lưỡng, tuy thủ đoạn công kích cực kỳ thô bạo nhưng hiệu quả lại mạnh mẽ lạ thường. Dù chúng ta đã hợp sức lại thế nhưng vẫn bị đối phương hành hạ tả tơi, anh nói xem người đó mạnh đến mức nào chứ.”
Thân Kiệt Vân nghiêm túc nhìn cấp dưới nói: “Các cậu đã nghĩ kỹ chưa?”
Tất cả đều gật đầu.
“Vâng, đã nghĩ kĩ rồi. Chúng ta đi thỉnh giáo Đại thần một phen.”
“Không sai. Ngành nghề của chúng ta phải liên tục nâng cấp kĩ thuật. Bây giờ gặp được bắp đùi lớn thế này mà còn không tranh thủ dựa sát vào một chút thì không được.”
Mặc dù Thân Kiệt Vân là cấp trên nhưng những người anh em này đều đã sống chết cùng ông ta, cùng ông ta vào sinh ra tử vô số lần. Những lần tung hoành trên mạng dù cho bị người ta hành hạ thảm thương, họ cũng nhất quyết không chịu cúi đầu mà chỉ tiếp tục củng cố sức mạnh của bản thân để đánh trả lại bọn chúng.
Nhưng lần này bọn họ không có đủ tự tin để phản kích lại đối phương bởi đối thủ quá mức cường bạo.
Có ai đã bao giờ nhìn thấy trận chiến nào, mà ngay đến một câu chào hỏi cũng chưa có thì đã bị đối phương đánh cho đau đớn nằm bẹp chưa?
Giống như một người đàn ông cao to một tay càn quét hết lũ trẻ con mẫu giáo, thực lực quá mạnh, bọn họ không có sức để đánh trả.
Thân Kiệt Vân trả lời: “Các cậu phải nhớ rằng, để đối phương động vào máy tính là điều trái với quy định.”
“Lão Đại, anh không nói, chúng tôi cũng không nói thì làm gì có ai biết chứ.”
“Đúng đấy, thử liều một lần đi.”
Thân Kiệt Vân nhìn cấp dưới nói: “Vậy được, giờ chúng ta đi tới trung tâm thương mại.”
“Hả? Lão Đại, đi trung tâm thương mại làm gì? Không phải đi tới trại tạm giam sao?”
Thân Kiệt Vân trả lời: “Các cậu ở trong phòng nhiều quá nên bị đần rồi sao? Muốn giao lưu với đại thần mà không mang theo chút quà gặp mặt thì sao được chứ.”
“Đúng, đúng. Lão đại suy nghĩ chu toàn.”

Trại tạm giam.
Lâm Phàm đang ngồi cúi đầu nghịch điện thoại. Hôm nay trên mạng có rất nhiều tin tức về hắn, còn có không ít cư dân mạng muốn giúp hắn đòi lại công bằng.
Lâm Phàm thấy rất cảm động, đúng là những người bạn đáng yêu, không phí công hắn giúp đỡ bọn họ.
Sau này được ra ngoài nhất định phải ở trên mạng cảm ơn họ mới được, nhất định sẽ không bắt nạt họ nữa.
Lúc này, phạm nhân đối diện kêu to: “Đại ca, anh từ đâu tới đây thế?”
Đối với những phạm nhân này mà nói, thật sự không thể tin được. Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy chuyện như này, nếu nói ra thì ai có thể tin chứ?
Ngồi tù mà lại thoải mái như thể, nếu như ai cũng thế thì e là ai cũng muốn vào đây ngồi mất thôi!
“Lâm đại sư ở phố Vân Lý, anh biết không?” Lâm Phàm đáp lại.
Phạm nhân kia lắc đầu: “Lâm đại sư? Là ai?”
Lâm Phàm bất lực, người nổi tiếng như hắn mà mấy người này lại không biết. Nhưng nghĩ cũng đúng, những người này đã bị giam trong này mấy tháng rồi thì sao họ biết được chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận