Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 801: Chúng tôi đến hóng mát

Một bệnh nhân kích động nói: “Cảm ơn bác sĩ, anh chính là Bồ tát cứu thế của chúng tôi.”
Y thuật của Lâm Phàm khiến các bệnh nhân biết đến cái gì gọi là có hiệu quả ngay lập tức. Họ vô cùng rõ ràng tình trạng bệnh của mình, có chuyển biến tốt hay không đương nhiên hiểu rõ nhất.
“Quá khen. Ông nhớ xem kĩ đơn thuốc này rồi tới hiệu thuốc mua thuốc. Bệnh của ông còn phải dựa vào chính bản thân kiên trì điều dưỡng mới được, mỗi ngày phải đi ngủ trước 10 giờ tối. Ban đêm, mỗi một giờ là có một cơ quan trong cơ thể hoạt động. Nếu như ông không nghỉ ngơi đúng giờ thì đó chính là cưỡng chế tính chất hoạt động của nó, như vậy sẽ rất có hại cho sức khỏe.” Lâm Phàm dặn dò cẩn thận.
Thuốc bảy phần, giấc ngủ chiếm ba phần.
Bất kì bệnh nào cũng không thể chỉ dùng thuốc là có thể chữa khỏi. Muốn chữa khỏi bệnh còn phụ thuộc vào cách bạn điều dưỡng cơ thể, nếu không chăm sóc cơ thể đúng cách sẽ gây ra những tác dụng xấu ảnh hưởng không tốt tới sức khỏe.
Viện trưởng Tất đứng một bên nhìn rồi trợn mắt há mồm, vị thần y trước mặt ông đối với đủ các loại bệnh dường như nắm rõ như trong lòng bàn tay, đơn thuốc cũng đều vô cùng hợp lí. Nhất là kĩ năng châm cứu của người này khiến cho ông nhìn đến ngây người. Điều này khiến cho ông cảm thấy có chút khó mà tin được.
Vô cùng thán phục!
Còn trẻ mà y thuật đã lợi hại như vậy, nếu như không phải tận mắt chứng kiến chỉ sợ sẽ không ai dám tin tưởng và tín nhiệm.
Triệu Minh Thanh có vẻ bình tĩnh hơn, không còn cảm thấy quá ngạc nhiên nữa. Y thuật của lão sư có thể nói là vô cùng kì diệu, dường như bất cứ bệnh gì đối với lão sư cũng rất đơn giản, xòe tay ra là có thể chạm tới, không gặp phải một chút khó khăn nào.
Ban đầu ông nghĩ rằng chỉ cần nỗ lực học hỏi, hấp thụ được hết kiến thức chân truyền của lão sư sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng giờ thì ông ta đã hiểu, e là cho dù có học thêm 20 năm nữa cũng sẽ không đạt được đến trình độ như vậy.
Càng chứng kiến nhiều càng sợ hãi.
Bây giờ ông ta đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi, cảm thấy mình may mắn hơn bất kì sinh viên trung y nào khi được lão sư tận tay chỉ dạy, được học bài bản những kiến thức bổ ích về trung y.
“Người tiếp theo.” Lâm Phàm nói.
Nhiều bệnh nhân đã đứng xếp hàng từ lâu, thế nhưng bọn họ cũng không vội. Nếu như đã nhìn thấy được hy vọng vậy bọn họ cũng không cần gấp gáp nhất thời.
“Tránh hết ra.” Đúng lúc này, một giọng nói hung ác vang lên.
Những người bệnh đang chờ ở phía trước bị đẩy hết sang một bên.
Những người này thoạt nhìn không giống người tốt, bọn họ trực tiếp chặn lại ở phía trước.
Lâm Phàm ngẩng đầu cảm thấy thật bất đắc dĩ, cuối cùng rắc rối cũng đã đến.
"Các anh làm gì vậy?"
"Những người này từ đâu tới?"
Đám bệnh nhân xì xào bàn tán, đám người này rõ ràng là cùng một nhóm với những người vừa rồi. Trên cánh tay có xăm hình dữ tợn, thần thái còn hung dữ hơn so với những người lúc trước.
Đám người viện trưởng Tất cau mày, sau đó nói: "Thần y, hay là cậu vào bệnh viện đi. Nếu bọn họ dám đến bệnh viện, tôi cam đoan bọn họ sẽ không có quả ngon để ăn.”
Lâm Phàm giơ tay lên: "Không cần."
Các phóng viên chính nghĩa bỗng bùng nổ, nhắm thẳng ống kính vào những người này nói: "Các anh đây là muốn làm gì? Nếu anh muốn tìm thần y chữa bệnh thì các anh phải xếp hàng. Còn nếu các anh đang gây rối, chúng tôi sẽ quay lại và phát trực tiếp trên mạng.”
Gã đại ca Tiểu Hổ liếc mắt nhìn phóng viên, thần thái kiêu ngạo nói: "Nào, cứ việc chụp tự nhiên. Chúng tôi đứng ở đây gây cản trở gì cho mấy người sao? Đúng lúc, cũng lâu rồi tôi không được lên tin tức, làm phiền các anh cho tôi nổi tiếng một chút.”
Các phóng viên ngây người, cảm thấy nhóm người này không giống như nhóm vừa rồi.
Vũ Đào nhìn thấy cảnh này, vui mừng gật đầu, sau đó chỉ: "Tụi bay xem đi, vì sao người ta lại không sợ, chỉ có bọn bay là sợ? Có phải mặt bọn bay quý quá rồi hay không?”
Đám đàn ông to xác kia cúi đầu không nói, thật ra không có cảm giác áy náy nhưng trong lòng lại lẩm bẩm, cái này có thể giống nhau sao? Đám người kia ăn bát cơm này, về tính chất thì bọn tôi có thể so sánh với họ được chắc?
Tuy nhiên, có đôi khi bọn họ cũng bội phục da mặt của những người này, thật sự là dày đến trình độ nhất định.
Lâm Phàm ngẩng lên, nhìn gã đại ca Tiểu Hổ dẫn đầu, lắc đầu.
Gã đại ca Tiểu Hổ cười lạnh nói: "Thằng nhóc, mày lắc đầu cái gì? Tao nói cho mày biết, mày có lắc đầu cũng vô ích, biết chưa?”
Các bệnh nhân trở nên to gan: “Các anh muốn làm gì đây? Chúng tôi đều đang chờ thần y khám bệnh cho mình, các anh còn có chút lương tâm nào không vậy?"
Gã đại ca Tiểu Hổ quay đầu, giận dữ trừng mắt nhìn những bệnh nhân này: "Lương tâm đáng giá mấy đồng? Còn nữa, chuyện này có liên quan gì đến lương tâm, chúng tôi chỉ đứng ở chỗ này hóng mát thôi. Con đường này là của nhà mấy người à? Có ai quy định không thể hóng mát ở chỗ này?”
Các bệnh nhân nói: "Anh có thể đi đến chỗ bên cạnh để hóng mát."
Đại ca Tiểu Hổ nói: "Chúng tôi thích đứng ở đâu thì đứng ở đó, liên quan gì đến mấy người?”
Triệu Minh Thanh nhỏ giọng hỏi: "Lão sư, bây giờ nên làm gì đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận