Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1062: Nhân vật chống lưng cho Mã Thanh Châu

Mã Thanh Châu đứng lên: “ Tôi đã làm ra quá nhiều chuyện xấu, trong lòng cũng dằn vặt không ít. Từ khi gặp được Lâm đại sư, tôi đã được khai sáng, tôi đột nhiên hiểu ra rồi. Tôi muốn chuộc tội, bởi vậy tối nay tới Cục cảnh sát để tự thú, đồng thời để cảnh sát biết tình huống cụ thể của Thanh Châu.
Các phóng viên trợn mắt hốc mồm nhìn Mã Thanh Châu.
Thời khắc này, các phóng viên đều nháo nhào lên hỏi.
"Mã Gia, xin hỏi Lâm đại sư ông vừa nói là ai?"
"Mã Gia, Tại sao ông muốn tự thú?"
“ Ở Thanh Châu Mã Gia một tay che trời, không ai dám làm gì ông, chẳng lẽ ông đã đắc tội ai sao?”

Vào đúng lúc này, các phóng viên không sợ hãi chút nào, lập tức mở miệng hỏi dò. Bọn họ phát hiện Mã Gia thực sự là đến đây tự thú, nếu không phải vậy chắc chắn sẽ không quỳ xuống như thế.
Mã Gia là ai cơ chứ? Muốn khiến hắn quỳ xuống, quả thực là nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng bây giờ Mã Gia đã quỳ xuống trên mặt đất ngay trước mặt bọn họ thì chuyện này còn có thể là giả được sao?
Mã Thanh Châu: “ Để tôi trả lời câu hỏi của anh, Lâm đại sư chính là vị đang đứng bên cạnh tôi đây, cậu ấy đến từ Thượng Hải, một mình đến gặp tôi. Tôi vốn mang bệnh nan y trong người, chỉ có cậu ấy mới có thể chữa được căn bệnh này, thế nhưng cậu ấy chẳng muốn chữa trị cho tôi. Trong một thoáng tôi đã có ý nghĩ muốn cho cậu ấy xác chìm đáy sông, thế nhưng sau đó Lâm đại sư đã tâm sự với tôi rất nhiều, khiến tôi ngộ ra được rằng mình đã làm ra biết bao nhiều chuyện không thể nào dung thứ. Vì lẽ đó tôi đến đây tự thú, chỉ hy vọng có thể nhờ vào đó, giảm bớt tội nghiệt của mình.”
Các phóng viên đem ống kính nhắm ngay phía Lâm Phàm, Lâm Phàm bèn xua xua tay: “ Không cần phỏng vấn tôi, phỏng vấn Mã Gia là được, hôm nay ông ấy mới là nhân vật chính.”
Đối với các phóng viên mà nói, bọn họ đã ghi hình lại diện mạo của Lâm Phàm, đồng thời trong lòng cũng vô cùng bội phục người thanh niên này. Có thể thuyết phục được Mã Thanh Châu đến tự thú là bản lĩnh lớn dường nào.
E là cho dù có cao tăng thì cũng không có khả năng này.
Mã Thanh Châu nói tội ác của chính mình, chỉ cần kể vài tội đã đủ khiến các phóng viên nghe mà toát mồ hôi lạnh rồi, quá khủng bố rồi.
Nếu như không phải Mã Thanh Châu tự mình nói đi ra, sợ là chẳng ai dám tin nổi.
Còn có những người trong hội ở Thanh Châu, thật sự là quá hỗn loạn, chuyện này đúng là khiến bọn họ không ngờ tới.
Thời khắc này, không chỉ có các phóng viên chăm chú ghi chép, mà ngay cả cảnh sát cũng liên tục ghi hình.
Bên trong chuyện này cũng dính líu đến không ít người
Bên ngoài!
Những nhân vật lớn ở Thanh Châu kia đứng ngồi không yên.
“ Ôi tim tôi đập mạnh quá!” Giờ khắc này, một vị kiến trúc sư nổi tiếng có mái tóc hói đang thấp thỏm lo lắng nói, ánh mắt thỉnh thoảng dán vào lối ra vào cục cảnh sát.
“ Tôi cũng vậy. Mọi người nói xem đến cùng Mã Gia đang định làm cái gì? Chẳng lẽ là thực sự tự thú sao?”
"Chỉ sợ là thật sự muốn xảy ra chuyện, Mã Gia ở trong đồn cảnh sát cũng đã lâu như vậy rồi, ngay cả những phóng viên kia cũng ở trong đó một khoảng thời gian, mà người chúng ta vừa phái đi vào còn chưa có quay lại sao?”
"Ồ, đã trở về."
Một người trẻ tuổi vội vội vàng vàng từ đồn cảnh sát đi ra, sắc mặt rất lo lắng và khó nhìn.
"Không xong, Mã Gia thật sự tự thú rồi, chuyện gì ông ta cũng khai ra. Kể cả chuyện Lý tổng phá dỡ cùng tặng quà lãnh đạo Mã Gia cũng đã nói ra rồi. Tất cả chúng ta đều xong đời rồi.”
"Cái gì??"
Mọi người kinh hãi, khi nghe tin tức chấn động này, cái tên này nói gì? Mã gia tự khai ra?
Chuyện này. . . này.
Lúc này, mọi người mới phản ứng lại.
"Không được, phải rời đi nhanh lên, nếu như Mã Gia thật sự khai hết chuyện ra thì chúng ta chắc chắn chạy đằng trời cũng không thoát được vì có dính líu vào.
"Chờ chút, chúng ta sẽ không sao, chúng ta là thương nhân, chỉ cần tay chưa nhúng chàm thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chúng ta hầu hết đều chỉ là tặng quà và hối lộ mà thôi. Nếu như chúng ta thực sự đều bị bắt thì nền kinh tế ở Thanh Châu chẳng khác nào như bọt biển, sẽ không còn nữa.”
"Đúng, nói có lý, bây giờ không phải là lúc chúng ta nên lo lắng. Mà là lúc nhóm những ông lớn kia nên lo lắng mới phải. Mã Gia nắm trong tay không biết bao bí mật ở Thanh Châu này, chỉ sợ cũng đủ để khiến bọn họ bị một lưới tóm gọn.”

Tại nhà riêng của một quan chức tỉnh nào đó.
Đinh đinh.
Quan chức kia đã nghỉ ngơi, nhưng điện thoại vẫn vang lên.
Người này tóc hơi bạc, tuổi đã ngoài năm mươi, sáu mươi, đeo kính cận, khí chất tao nhã, thuộc loại không giận không kiêu.
Ông ta khoác áo lên người, đi dép lê xuống giường, đi đến chỗ điện thoại đang kêu.
"A lô, Trình Niên Lương nghe đây."
Trình Niên Lương sắc mặt vốn đang rất bình tĩnh, thế nhưng càng ngày càng biến thành khó coi. Đến nỗi lúc gần cúp điện thoại, vẻ mặt như suýt muốn đập vỡ điện thoại.
"Mã Mục Phong. . . ." Trình Niên Lương rống lên một tiếng đầy phẫn nộ, sau đó lại cầm điện thoại lên gọi tiếp.
“ A lô, tôi ra lệnh cho các anh nhanh chóng đến đòn cảnh sát bắt lại tên Mã Mục Phong, đem hắn ta giao cho bộ môn ở Tỉnh, cảnh sát địa phương không có quyền can thiệp.”
Đêm đó, không ai ngủ được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận