Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 995: Tôi đánh anh ta thì không bị gì chứ?

Triệu Chung Dương vỗ tay: “Tôi dịnh cho 100 điểm, nhưng giờ tôi chỉ cho 1 điểm thôi, 99 điểm còn lại coi như là bù trừ cho việc ông bốc phét.”
“Xí, tôi đây lười so đo với mấy người trẻ tuổi như các cậu, các người làm sao hiểu được kinh nghiệm sống như Điền Mỗ tôi chứ.” Điền Thần Côn thở dài ngồi nơi cửa châm một điếu thuốc, nét mặt lộ vẻ từng trải lặng lẽ nhìn về phía xa xăm.
Không lâu sau đó.
Lâm Phàm đang trầm ngâm suy tư, một giọng nói khó chịu truyền đến.
"Chính tên này đánh tôi." Tiền Hào Vân cùng một gã cảnh sát vội vàng đi vào chỉ mặt Lâm Phàm nói, ánh mắt lộ rõ vẻ phẫn nộ.
Cảnh sát: “Lâm đại sư, người này nói anh đánh hắn, có chuyện như vậy không?”
Lâm Phàm liếc nhìn Tiền Hào Vân: “Tên này là ai vậy? Tôi không biết anh ta.”
“Con mẹ nó, vừa rồi chính là mày đánh tao, mày nhìn đi, mặt tao vẫn còn sưng đây này.” Tiền Hào Vân mắng.
Cảnh sát nhíu mày: “Xin anh chú ý thái độ của mình đừng chửi thề.”
Tiền Hào Vân sắp bùng nổ: “Chính hắn đánh tôi.”
Cảnh sát: “Người ta nói không biết anh cũng không đánh anh, anh có bằng chứng không?”
“Hiểu Hiểu em mau tới đây, nói rõ cho cảnh sát biết có phải hắn ta đánh anh không?” Tiền Hào Vân hét to lên.
Lý Hiểu Hiểu hiện vẫn còn hoang mang, lúc này nghe được câu nói của Tiền Hào Vân ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm: “Chính là hắn ta, hắn ta đã đánh bạn trai tôi.”
Kỳ thật vị cảnh sát này trong lòng cũng cho rằng Lâm đại sư nhất định có động thủ, nhưng liệu anh ta có chịu thừa nhận không?
Chắc chắn là không thừa nhận việc đó.
Lâm đại sư là ai chứ? Đây chính là thần tượng của bọn cảnh sát, quan hệ giữa bọn họ với cục cảnh sát rất tốt.
Cảnh sát hỏi: “Anh nói là thấy Lâm đại sư đánh anh, vậy anh đã bị Lâm đại sư đánh như thế nào?”
Tiền Hào Vân nào biết, gã ta lại không nhìn thấy, sau đó lắc đầu: “Tôi không thấy.”
Cảnh sát: “Anh cũng lạ nhỉ, anh nói người ta đánh anh mà bản thân anh lại không thấy, vậy anh biết kiểu gì?”
Tiền Hào Vân: “Đây là bạn gái của tôi, cô ấy có nhìn thấy.”
“Ồ, bạn gái của anh có chứng kiến, vậy được xin hỏi người này đánh bạn trai cô như thế nào?” Cảnh sát hỏi.
Lý Hiểu Hiểu khoa tay múa chân: “Hắn ta nhảy dựng lên rồi tung một đá vào mặt bạn trai tôi, làm bạn trai tôi văng ra mấy mét.”
“Văng ra mấy mét, xin hỏi anh cân nặng bao nhiêu?”
“Tôi 80 kg.”
“Đá một đá vào mặt anh, với thân hình nặng 80 kg của anh mà lại văng ra mấy mét anh nghĩ xem có thể không?”
“Đây là sự thật mà.”
Lúc này, Tiền Hào Vân chỉ vào cảnh sát: “Tôi biết rồi, anh cùng một phe với hắn ta chứ gì, anh căn bản không có ý định muốn bắt hắn ta có đúng không? Số hiệu của anh là gì, tôi muốn làm đơn tố cáo.”
Lâm Phàm nhịn không nổi nữa: “Được rồi, anh nói tôi đánh anh có phải không?”
Tiền Hào Vân phẫn nộ nhìn Lâm Phàm: “Đúng, chính là mày.”
“Lúc trước anh nói tôi đánh anh, tôi không thừa nhận, nhưng bây giờ anh cứ khăng khăng cho là tôi đánh anh, nếu tôi không thừa nhận là anh không chịu chứ gì. Được rồi, anh cứ đứng ngay ngắn ở đó, tôi sẽ cho anh thấy rõ ràng.” Lâm Phàm mở miệng nói.
Tiền Hào Vân đứng trơ ra đó, không biết đối phương muốn làm gì.
“Xem một cước của tôi đây.”
Bốp!
Lúc này, Lâm Phàm trực tiếp tung cước đá ra, khiến Tiền Hào Vân văng ra mấy mét.
“Được rồi đấy, lần này anh đã thấy rõ ràng chưa, không cần tranh luận gì ở đây rồi chứ. Đồng chí cảnh sát một cước này vừa rồi chính là tôi làm.” Lâm Phàm nói.
Cảnh sát bối rối cái quái gì thế này, Lâm đại sư thật sự lại động thủ.
Lý Hiểu Hiểu hét lên một tiếng rồi vội vàng chạy đến bên cạnh Tiền Hào Vân.
Có điều, trên mặt đất hình như còn có một túi hạt gì đó tròn tròn.
Ánh mắt Lâm Phàm bỗng dừng lại: “Này, đồng chí cảnh sát, anh nhìn xem mấy viên đó là thứ gì. Theo con mắt chuyên nghiệp của tôi thì cái này hình như là thuốc lắc đó nha.”
Cảnh sát sửng sốt vội vàng bước đến nhặt cái túi màu trắng rơi từ trên người Tiền Hào Vân lên, anh ta từng được cục cảnh sát phổ cập kiến thức, chỉ cần dùng một mắt là đã nhận ra.
Sau đó cảnh sát rút còng tay ra bắt giữ Tiền Hào Vân lại.
“Báo cáo tổng bộ, ở trên phố Vân Lý tôi vừa bắt giữ một gã đàn ông có dấu hiệu tàng trữ thuốc lắc, cần viện trợ gấp.” Đồng chí cảnh sát nhanh chóng liên lạc với trụ sở, anh ta không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Lý Hiểu Hiểu nghe những lời cảnh sát nói, khuôn mặt cô ta lập tức biến sắc vội vàng muốn rời khỏi chỗ này, cô ta hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì, bạn trai mình sao lại tàng trữ thuốc lắc.
Thế nhưng cảnh sát làm gì để cho cô ta rời đi dễ dàng như vậy, vị cảnh sát nhanh chóng ngăn cô ta lại: “Cô cũng không được đi, mời cô theo chúng tôi về đồn để tiếp nhận điều tra.”
Lý Hiểu Hiểu trợn mắt, chuyện này không có liên quan gì đến cô ta, cô ta và Tiền Hào Vân chỉ mới quen nhau được có mấy ngày.
Lâm Phàm lắc lắc vai cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, tôi đánh anh ta thì không bị gì chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận