Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1214: Khai mạc chương trình

Buổi tối.
Lâm Phàm vừa ra khỏi phố Vân Lý đã thấy Vương Minh Dương đi tới.
Vừa tiến đến đã ôm chầm lấy hắn.
“Cmn, dạo này tôi không đi tìm cậu thì cậu cũng không thèm đến gặp tôi à?” Vương Minh Dương phàn nàn nói.
Lâm Phàm đẩy Vương Minh Dương ra, cười nói: “Anh không thấy dạo này ông đây có quá nhiều việc cần làm à? Mà sao nay lại đến tìm tôi muộn như vậy?”
Vương Minh Dương đáp: “Đương nhiên là vì nhớ cậu rồi, ra uống với tôi vài chén đi!”
Lâm Phàm khó hiểu nhìn Vương Minh Dương: “Tử Nhạc đi quay phim rồi à?"
“Đúng là cái gì cũng không lừa được cậu. Đúng vậy, cô ấy đi cách đây ba hôm rồi, có một bộ phim điện ảnh mới.” Vương Minh Dương cười: “Nhưng mà hình như tôi nghe nói cậu nhận làm cố vấn của cái chương trình gì mà ‘giọng hát nội lực’ đúng không? Tôi đây là muốn nói cho cậu biết một số chuyện đó!”
Lâm Phàm lại không tiếp tục hỏi: “Đợi lát nữa rồi nói chuyện sau. Giờ đi uống vài chén đã, nhưng tôi không uống nhiều được đâu, mai còn có việc phải làm.”
“Được! Không sao hết! Tôi biết mai cậu còn phải làm cố vấn nên chắc chắn không được uống nhiều rượu.” Vương Minh Dương vừa cười vừa nói.
Ban đêm, tại quán nhậu.
Lâm Phàm nhìn Vương Minh Dương bằng ánh mắt kỳ lạ: “Anh muốn nói với tôi chuyện này à?”
“Chứ còn chuyện gì nữa! Cậu không biết đâu, trong công ty của tôi cũng có những người trụ cột, nhưng nghệ sĩ trong tay lại quá ít, những người có tiếng tăm thì lại không dễ quản lý, giống hệt mấy đứa trẻ ranh. Vì vậy tôi muốn nhờ cậu, nếu cậu thấy ai có tư chất tốt thì phải trói chặt vào đấy nhé.” Vương Minh Dương nói.
Trước đó, Vương Minh Dương đã nếm được vị ngọt trong ngành giải trí, nên chắc chắn sẽ không buông tha miếng thịt ngon thơm phức này. Mặc dù sau này không còn ai là trụ cột, thế nhưng có thể đào tạo dần ngay từ bây giờ. Anh ta thấy đây chính là ngành kiếm được rất nhiều tiền, nhưng nghệ sĩ trong tay anh ta quá ít nên muốn tìm thêm người mới. Có điều anh ta lại là kẻ không có mắt nhìn người cho lắm, không thể đoán được ai sẽ có tương lai sáng lạn.
Còn người anh em này của anh ta thì ngược lại, đôi mắt chính ‘hỏa nhãn kim tinh’ nhìn người rất chuẩn, nếu hắn nói ai hot thì người đó chắc chắn sẽ hot.
Lâm Phàm cũng không từ chối: “Được thôi, ý của anh là để tôi làm chủ đúng không?”
“Đúng vậy! Cậu làm chủ hết, dù cậu muốn điều kiện gì tôi cũng sẽ đáp ứng.” Vương Minh Dương vỗ ngực nói, đưa cho Lâm Phàm toàn bộ quyền lợi của mình.
Lâm Phàm: “Có câu này của anh là được rồi. Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở anh một câu, Ngô Hoán Nguyệt là người một nhà, đừng vì kiếm tiền mà bóc lột sức lao động của cô ấy, nếu không thì đừng trách tôi đấy!”
“Ôi trời, người anh em của tôi ơi, chuyện gì vậy hả? Ngô Hoán Nguyệt là người của cậu, sao tôi dám bóc lột sức lao động của cô ấy được chứ? Để mai tôi sửa hợp đồng lại một lần nữa, đảm bảo cậu sẽ rất hài lòng. Nhưng lần này dựa vào cậu cả đấy, cậu phải giúp tôi tìm mấy người lợi hại vào, tốt nhất là tốc độ nổi tiếng càng nhanh càng tốt, để tôi còn kiếm thêm tiền nữa.” Vương Minh Dương mong đợi nói.
Lâm Phàm giơ ly rượu trong tay lên: “Được! Đừng nói nhảm nữa, may mà tên gian thương nhà anh không đặt chủ ý lên người tôi đấy!”
Vương Minh Dương phản bác: “Tôi không thích nghe lời này của cậu một chút nào hết. Sao tôi có thể đặt chủ ý lên cậu được? Tôi có phản bội ai cũng quyết không phản bội anh em của mình đâu. Nếu một ngày nào đó cậu phạm tội, bị công an truy bắt, tôi cũng không khai cậu ra đâu.”
Oẹ, buồn nôn!
“Cút cút cút! Lời của anh thối vãi chưởng! Uống rượu đi!” Lâm Phàm không chịu được lời buồn nôn này.
“Được! Cạn ly!”
Một người là đại gia Thượng Hải, một người là Đại sư Thượng Hải, cả hai ngồi tâm tình trong một quán nhậu lề đường, người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ không tin hai người này vô cùng nổi tiếng.
Hôm sau!
6 giờ tối.
Tại trường quay trực tiếp của chương trình ‘giọng ca nội lực’.
Người đến xem cũng phải mua vé vào cửa, nhưng rất khó để tranh mua được vé. Trong trường quay chứa đầy người, tất cả đều đang chờ đợi cuộc thi bắt đầu.
Chương trình ‘giọng ca nội lực’ này hơi khác một chút so với các chương trình ca hát trước đó. Thí sinh có thành công hay không hoàn toàn dựa vào sự lựa chọn của ban cố vấn. Có thể nói, ban cố vấn chính là người quyết định vận mệnh sinh tử của thí sinh trong chương trình này.
Còn khán giả chỉ là người xem mà thôi, là những người đến tận nơi để thưởng thức âm nhạc.
Có rất nhiều người ở bên ngoài trường quay.
“Hoắc Kiến Tường, em yêu anh!”
“Thiên Vương Lưu Anh Đông cố lên! Chúng em mãi mãi ủng hộ anh!”
“Triệu Lỵ xinh quá! Nhan sắc không khác gì trước đây.”
Ba vị ban cố vấn đã sớm quen với những tiếng hoan hô như này, dù vậy họ vẫn vẫy vẫy tay chào lại khán giả.
Trong đó có một người là ngoại lệ, đó chính là Lâm Phàm. Hắn đi cùng với ba vị cố vấn kia suốt dọc đường, nhưng lại không có một ai hò reo tên hắn.
Lưu Anh Đông và Triệu Lỵ cười lạnh, loại danh tiếng như vậy mà cũng dám làm cố vấn, đúng là đồ không biết xấu hổ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận