Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1250: Lục gia

Người khác không biết năng lực của Lâm đại sư, chứ anh ta làm sao có thể lại không biết?
Đây quả thực là một con khủng long bạo chúa di động hình người, dũng mãnh đến đáng sợ.
Lâm Phàm cười nói: “Đồn trưởng Lưu, tôi có thể có chuyện gì được cơ chứ, nhưng mà anh phải xem thử xem có quen đám người này hay không?”
Đám đàn ông này nhìn thấy cảnh sát đến thì hoảng loạn tột độ, mồ hôi chảy không ngừng, lần này bọn hắn đến Thượng Hải mục đích chính là cho tên này một lời khuyên và chỉ muốn hù dọa đối phương mà thôi.
Hoàn toàn chưa từng nghĩ đến việc ra tay.
Nhưng ai mà ngờ rằng đối phương lại giỏi như vậy, có thể đánh bại toàn bộ đám người bọn họ.
Lần này những người đến đây, ai cũng đều không phải tầm thường, hai ba người đàn ông hoàn toàn không có cách nào đến gần, nhưng khi đối mặt với người trước mặt này quả thực là không đáng nhắc đến, điều này chứng tỏ tên này phải mạnh đến mức nào.
Lưu Hiểu Thiên nhìn đám người đang nằm trên mặt đất, với con mắt chuyên nghiệp nhiều năm của anh ta, vừa nhìn là có thể thấy được đám người này đều không phải là hạng người tốt gì, nhìn trông giống xã hội đen. Nếu đi trên đường thì chính là đối tượng thường bị cảnh sát điều tra.
“Đều còng hết lại cho tôi, đưa về thẩm tra!” Lưu Hiểu Thiên vung tay nói.
Lâm đại sư là bảo bối của đồn cảnh sát bọn họ, mặc dù không phải nhân viên công chức, nhưng người trong cục có ai không biết đến Lâm đại sư cơ chứ?
Chính nghĩa, lương thiện, tuyệt đối không ức hiếp người khác.
Đám người này đúng là bị mù rồi, vậy mà lại dám đến Thượng Hải hành hung Lâm đại sư, không dọn dẹp sạch sẽ thì chức đội trưởng này anh ta cũng không làm nữa.
Đám phóng viên chụp ảnh hiện trường.
“Lâm đại sư, anh có thể nói rõ một chút tình hình lúc đó không?” Một phóng viên hỏi.
Bên cảnh sát cũng muốn ghi âm lại, đương nhiên cũng ở một bên nghe.
Lâm Phàm sắp xếp lại lời nói: “Chuyện là thế này, sau một ngày làm việc nên tôi rất mệt mỏi, vì vậy chuẩn bị quay về nhà nghỉ ngơi. Thế nhưng vừa xuống xe thì bị đám người này chặn lại, bọn họ uy hiếp tôi, hỏi tôi có phải muốn chết hay không. Nếu tôi còn nói lung tung thì sẽ cho tôi biết chết cũng không biết chết như thế nào. Lúc đó tôi vừa nghe thì cảm thấy đám người này không phải người tốt. Quả nhiên, cũng không biết vì sao đám người này lại ra tay, mọi người đều biết, tôi là phó hội trưởng Hiệp hội võ thuật Thượng Hải nên phải có năng lực tự vệ.”
“Vốn dĩ cũng không định làm gì bọn họ, nhưng không ngờ bọn họ lại mang theo vũ khí, là một công dân tuân thủ pháp luật, sao có thể buông tha những phần tử nguy hiểm này được chứ? Vì vậy tôi đã trực tiếp hạ gục bọn họ sau đó báo cảnh sát.”
……
Đám phóng viên chăm chú lắng nghe.
Tin tức lớn, đây tuyệt đối là tin tức lớn!
Nếu lộ ra ngoài ánh sáng, nhất định sẽ có ảnh hưởng rất lớn.
Lưu Hiểu Thiên, nói: “Đưa bọn họ đi!”
Phóng viên ở đây, Lưu Hiểu Thiên cũng không thể biểu hiện quá thân mật với Lâm Phàm để tránh bị viết lung tung.
Bọn họ thân là nhân viên công chức rất khó chịu với đám phóng viên này, bọn họ thân là cảnh sát cũng rất bất lực. Nhưng mà lúc rời đi, bọn họ vẫn gật đầu với Lâm Phàm, ý tứ rất rõ ràng, chính là nhất định sẽ điều tra chuyện này rõ ràng.
Lưu Hiểu Thiên và đám người đó rời đi.
Đám phóng viên đến vội vàng mà đi cũng vội vàng, bọn họ đều vội vàng quay về viết bản thảo.
Lúc này, Lâm Phàm cảm giác thế giới này đang trở nên thật tươi đẹp, mọi thứ thật sảng khoái.
Những tên này mặc dù không phải người luyện võ, nhưng sức lực mạnh đến đáng sợ, hiển nhiên không phải là những tên lưu manh bình thường. Ngoại trừ Anh Kim ra thì vẫn còn có người đã tự rước thêm phiền phức cho bản thân.
Tại văn phòng một nơi nào đó ở Đông Bắc.
“Tình hình đám Hắc Hùng bên đó thế nào rồi?” Một người đàn ông trung niên nhìn người đàn ông đứng ở trước mặt nói.
“Tạm thời không biết, nhưng mà chắc chắn sẽ không có chuyện gì, đám Hắc Hùng bọn họ có khả năng đánh nhau tốt nhất ở đây, cũng là những người có tính cảnh giác cao nhất, cảnh cáo một nhân vật nhỏ bé của công chúng hoàn toàn không có vấn đề gì.”
Người đàn ông trung niên, “Chuyện xảy ra với Anh Kim không dễ giải quyết, chỉ có thể ra tay từ gốc, phải để hắn ta thành thực một chút.”
“Nếu hắn ta ở Đông Bắc thì đâu cần phải phiền phức như vậy!”
Người này nói thật, nếu như Lâm Phàm ở Đông Bắc thì cho dù giỏi cỡ nào cũng sẽ phải quỳ xuống.
Nhưng tên này lại ở Thượng hải, ở đó làm gì cũng khó, nếu không sẽ là dẫn lửa lên thân.
Cho nên cũng chỉ là uy hiếp và cảnh cáo, sẽ không ra tay.
Đột nhiên có một tên đàn em xông vào: “Lục gia, xảy ra chuyện rồi, Hắc Hùng bọn họ bị cảnh sát đưa đi rồi!”
Lục gia còn chưa kịp mở miệng, sắc mặt người đàn ông bên cạnh đã thay đổi: “Sao có thể?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận