Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 368: Giả làm Gay?

Lúc này, Điền Thần Côn ở bên cạnh cũng mở miệng nói: "Gần đây tôi đọc một cuốn tiểu thuyết rất hay. Tôi nghĩ hay là để U Lan giả làm bạn gái cùng về với cậu đi, như thế thì cậu cũng bớt phải lo lắng chuyện sau này."
Khuôn mặt của Ngô U Lan lúc này có chút đỏ, nếu là như vậy thì cô ấy sẽ không ngại giả làm bạn gái. Mặc dù cô ấy chưa từng thử trước đây, nhưng cô ấy rất tình nguyện thử.
Lâm Phàm xua tay nói: "Không được, giả bộ như vậy sau này tôi đừng mơ có ngày sống yên ổn, mẹ tôi có thể gọi mười bảy, mười tám cuộc điện thoại một ngày giục tôi kết hôn. Đến lúc đó còn có thể bị ép, cho nên là ngày mai tôi cứ trở về một chuyến, xem xem tình huống như thế nào đã."
Vương Minh Dương rất có hứng thú nói: "Nếu không hay là cậu đưa tôi về theo? Tôi cũng muốn hỏi thăm cô chú một chút, nếu thật sự không thể, tôi cùng cậu giả làm GAY thì sao?"
"Câm miệng, tôi thật sự không muốn nghe ý tưởng của anh tí nào nữa, anh toàn nghĩ ra mấy thứ làm cha mẹ tôi tức chết." Lâm Phàm bất lực nói, tên này không thể giống người bình thường một chút được sao?
"Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, ngày mai tôi trở về, mấy người cứ trông cửa hàng là được."
Điền Thần Côn gật đầu nói: "Yên tâm đi, chỉ cần có Điền mỗ ở đây, cửa hàng này tuyệt đối an toàn."
Lâm Phàm nhìn Thần Côn rồi nhìn cẩu gia Nicholas đang nằm ở cửa: "Cẩu Gia, ngày mai tao sẽ đi vắng vài ngày, trong cửa hàng này tao tin tưởng mỗi mày. Trông cửa hàng cho cẩn thận, khi nào trở về tao sẽ mang quà cho mày."
Cẩu gia Nicholas đang nghỉ ngơi, lúc này nghe thấy chủ khen nó là người đáng tin cậy nhất trong cửa hàng, nó lập tức phấn khích đứng dậy, gâu gâu một tiếng rồi liếc nhìn Điền Thần Côn với vẻ khinh thường.
Lâm Phàm gật đầu: "Cẩu Gia ngoan lắm, làm tốt nhé."
Cẩu gia Nicholas: "Gâu…"
Điền Thần Côn nghi ngờ nhìn Lâm Phàm: "Cẩu gia này nó nói gì?"
Lâm Phàm cười một tiếng: "Không nói gì cả ..."
Điền Thần Côn tỏ vẻ không tin.
Ngô U Lan thở dài, thất bại tiếp, lại không được đóng giả làm bạn gái.
Lúc này, Lâm Phàm khoát tay nói: "Được, vấn đề này chúng ta không thảo luận nữa, chuyện này tôi đã tự có tính toán rồi, tối nay tới chỗ của tôi, tôi tự mình xuống bếp, chúng ta cùng nhau ăn một bữa."
Triệu Trung Dương vừa nghe lời này, lập tức cười nói: "Vạn tuế..."
Vương Minh Dương mừng rỡ, lại có lộc ăn rồi, lần này hắn nhất định muốn ăn đến mức nếu bụng không nứt ra tuyệt đối sẽ không ngừng ăn.
Ngày hôm sau!
Sân bay.
Lâm Phàm mang theo một cái vali hành lý trở về, lần này hắn định ở nhà vài ngày, quay về cũng không vội. Sau khi tốt nghiệp, hắn chỉ về nhà vài lần, đôi khi hắn cảm thấy cha mẹ ở nhà một mình cũng rất cô đơn .
Sau khi cất hành lý, thời gian đăng ký đã gần hết, Lâm Phàm lấy vé để kiểm tra.
Mà cách đó không xa, một bóng người lén lén lút lút, nhìn thấy Lâm Phàm kiểm tra vé tiến vào, lập tức nở nụ cười.
"Hí hí, không đưa tôi theo thì tôi tự mình đi, anh có thể cản được tôi sao..."
Một nhân viên sân bay đi tới trước mặt bóng người khả nghi này: "Thưa quý khách, xin vui lòng xuất trình chứng minh thư, cần phải kiểm tra."
Đối với an ninh sân bay mà nói, người này lén lút, thoạt nhìn không giống người tốt nên cần phải kiểm tra, dù sao bây giờ tội phạm nhiều quá.
Vương Minh Dương sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới có một ngày mình sẽ bị kiểm tra chứng minh thư.
Khu vực lên máy bay.
Vương Minh Dương quấn chặt người đến mức không thể nhìn thấy mặt, anh ta biết Lâm Phàm mua vé máy bay hạng phổ thông nên đã mua vé hạng nhất, không ở cùng cửa soát vé. Khi xuống máy bay, anh cũng xuống trước, anh ta có thể ở yên một chỗ rồi bí mật chờ đợi và đi theo Lâm Phàm. Lần này, anh ta phải theo dõi toàn bộ quá trình hẹn hò, tham gia náo nhiệt.
Lâm Phàm lúc này không cảm thấy có ai theo dõi mình, hắn nhắm mắt lại và thư giãn khi lên máy bay, sẽ mất một thời gian để đến Trung Châu, vậy nên phải nghỉ ngơi cho thật tốt mới được.
Trung Châu!
Lâm Phàm bước ra khỏi sân bay, duỗi người, thế là lại trở về cố hương, cảm giác đúng là không tệ, sau đó hắn lấy điện thoại ra.
Lâm Phàm: "Mẹ, con đã rời sân bay rồi, bây giờ đang bắt taxi trở về."
"Cẩn thận một chút, để mẹ gọi cha xuống nhà đón con."
"Vâng."
Nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ, cũng đến giờ cơm rồi. Hắn lên xe taxi, Vương Minh Dương lập tức lao ra ngoài, ngồi trên xe taxi đi theo phía sau hắn.
Khu chung cư Hân Hân.
Mẹ Lâm Phàm đang bận rộn trong phòng bếp nói: "Xuống dưới nhà đón con đi, đợi một chút nữa là nó về đấy."
Cha Lâm Phàm đang xem TV đứng dậy: "Con nó cũng không phải là không biết nhà."
"Sao lại nhiều chuyện nhảm nhí như vậy? Tôi bảo ông đi thì đi đi, đứa nhỏ lâu như vậy không về nhà rồi. Tôi bảo ông xuống lầu đón, ông còn có ý kiến sao?"
"Nào có."
Cha Lâm Phàm không dám cãi lại nên đi ra ngoài, khi đóng cửa lại, đứng ở hành lang thì gặp lão Lý ở đối diện.
Biểu cảm của hai người hơi thay đổi.
Sau đó bước vào thang máy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận