Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 370: Có gì đó không đúng?

Không lâu sau, giọng nói của mẹ hắn vang lên: "Mọi người đến đây để dọn đồ ăn lên nào. Chuyện này mình cùng nói trên mâm cơm đi."
Lâm Phàm đi vào nhà bếp và mang tất cả món ăn ra.
Ở bàn ăn.
"Ăn nhiều một chút, đây toàn là những món con thích ăn, ở bên ngoài không thoải mái như ở nhà, cũng không có người nấu cho con ăn, nhìn con có chút gầy đi rồi." Mẹ Lâm nói.
Lâm Phàm ăn một bữa cơm quen thuộc, nhìn lại chính mình, "Không có đâu, gần đây con còn tăng mấy cân rồi đấy ạ."
"Ở Thượng Hải thế nào? Con có quen chưa? Theo mẹ thấy, con trở về đây là tốt nhất. Con xem, Trung Châu này cũng là một thành phố lớn, so với Thượng Hải cũng không kém bao nhiêu. Con nói xem, đi ra ngoài kia làm gì cho tội chứ?” Mẹ Lâm Phàm bắt đầu càm ràm.
Lâm Phàm nói: "Mẹ, mẹ không thể nghĩ như vậy được, con đã sống ở đây hơn mười hai mươi năm rồi, bất kể như thế nào, con cũng phải đi ra ngoài nhìn ngắm thế giới chứ."
Cha Lâm Phàm gật đầu nói: "Tôi đồng ý với con trai."
Mẹ Lâm Phàm lườm ông một cái: "Ông ăn cơm đi, con trai về thì cùng phe với nó, ông nói xem ông muốn gì?"
Thấy cha bị mẹ nói, Lâm Phàm lập tức vui vẻ: "Mẹ, mẹ nói cha con làm gì?"
"Cha con không nói không được. Mà, ở Thượng Hải thế nào? Con nói cửa hàng đã khai trương, cửa hàng kinh doanh vẫn tốt chứ?" Mẹ Lâm Phàm lo lắng hỏi.
Lâm Phàm gật đầu: "Không tệ ạ, thu nhập hàng ngày khá ổn."
"Làm việc chăm chỉ, con còn trẻ phải cố gắng chiến đấu, nếu không khi già, con muốn làm cũng không được." Cha Lâm Phàm dạy dỗ.
"Cha, con biết, con nhất định cố gắng, mẹ cũng yên tâm đi ạ. Nhưng mẹ à, chuyện xem mắt lần này con thật sự không muốn đâu." Lâm Phàm thật sự không muốn đi xem mắt, cảm thấy chuyện này nằm ngoài tầm hiểu biết của mình.
Mẹ Lâm Phàm nói: "Không được, phải đi xem mắt, mẹ đã hẹn trước với người ta rồi, sao có thể để con làm loạn được chứ. Ăn tối xong để cha con dẫn con đi mua quần áo, nhất định phải ăn mặc cho đẹp. Ấn tượng đầu tiên là quan trọng nhất, không thể không cẩn thận được, con nói cha con so với lão Lý nhà người ta thế nào, lão ấy so với cha con còn nhỏ hơn mấy tuổi, hiện tại đã có cháu. Cha con bây giờ vẫn không có mà ôm, con còn nói không vội là sao? Hơn nữa nhân lúc chúng ta còn trẻ, còn có thể cùng còn chia sẻ gánh nặng, con nói chúng ta già rồi làm sao có sức đâu để chăm sóc con cái giúp con."
Ặc!
Lâm Phàm không biết nên nói gì: "Mẹ, con trai của chú Lý kết hôn sớm, lúc đó con không phải là con đang học đại học sao?"
Mẹ Lâm Phàm nói: “Chính vì vậy, chúng ta không thể trì hoãn nữa, nhất định phải nhanh lên, lần này nếu không thành công, chúng ta cũng không sợ, cha mẹ sẽ tiếp tục tìm cho con, sau này thường xuyên về thăm nhà một chút. Mẹ không tin rằng Trung Châu lớn như vậy lại không có được một người hợp với con."
Hắn bị động lực của mẹ mình làm cho kinh hãi, nếu không tìm được người phù hợp thì nhất định sẽ không bỏ qua.
"Còn bức ảnh mà cha cho con xem thì sao? Được chứ? Cô gái ấy cũng không tệ, học vấn cao, cũng xinh xắn, điều kiện gia đình cũng không tồi. Cha mẹ cô ấy cũng muốn tìm một người bản xứ, không muốn tìm ở vùng khác. Nếu con gái nhà người ta nên duyên với con thì chuyện này coi như được giải quyết." Mẹ Lâm nói.
Lâm Phàm ăn thức ăn: "Mẹ, mẹ nói tốt về người ta như vậy, còn chưa chắc rằng người ta sẽ vừa mắt con đâu."
Mẹ Lâm Phàm càu nhàu: "Lại còn không vừa ý, chỉ cần con làm việc chăm chỉ, thì sẽ không có chuyện không vừa ý. Hơn nữa, cho dù không thích thì sợ gì chứ? Lần này không thành công, mẹ và cha con sẽ tìm tiếp cho con, nhất định sẽ tìm được người con thích, và họ cũng thích con."
Nghe vậy, Lâm Phàm cũng biết rằng chuyện này không có lối thoát, nếu anh không đi, mẹ anh sẽ thực sự ép, nếu ép vậy thì chuyện anh đi Thượng Hải lần nữa sẽ rất khó khăn.
Xem ra, lần xem mắt này chắc chắn sẽ không thành công, mình đã bấm ngón tay tính thử, hôn sự này còn chưa tới, vẫn còn quá sớm.
Vì vậy, buổi hẹn hò lần này sẽ không thành công, vậy nên Lâm Phàm cũng không vội, coi như hoàn thành tâm nguyện của mẹ mình.
Sau khi ăn xong.
Lâm Phàm muốn giúp mẹ rửa bát, nhưng ngay lập tức bị mẹ hắn đuổi ra ngoài và yêu cầu cha đưa hắn ra ngoài để mua quần áo.
Cha Lâm Phàm nói: "Con trai, lần này con phải cố gắng lên, tương lai còn dài, trước hết hãy kết hôn rồi sinh con, sau này sẽ không có ai quản chuyện của con nữa, con muốn phát triển ở đâu cũng được. Đứa bé cứ để cha và mẹ con trông cho là được."
Lâm Phàm nhìn cha mình: "Sao con lại có cảm giác, cha không phải muốn con sớm kết hôn, mà là muốn con sớm sinh con thì đúng hơn."
Cha Lâm Phàm ho khan một tiếng: "Đừng có đoán mò, cha với mẹ con sao mà có ý nghĩ như thế được, bọn ta đương nhiên là muốn tìm cho con một mối hôn sự tốt, để chúng ta yên tâm. Con vẫn không kết hôn, chúng ta là cha mẹ làm sao có thể yên lòng đây."
"Được rồi, cứ vậy đi."
Hắn cũng coi như là tin lời này, nhưng vẫn có cảm giác trong câu đó ý nghĩ muốn ôm một đứa cháu lớn thì đúng hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận