Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1048: Động quỷ

“ Yến hội mà Mã Gia tổ chức ngày hôm nay không phải là để chào đón vị thần y kia sao?”
“ Đúng vậy, tình huống của Mã Gia chúng ta cũng không phải là không biết, chỉ có vị thần y kia mới có thể trị khỏi bệnh cho Mã Gia.”
“ Thế nhưng không phải tên thần y kia vừa mới còn mâu thuẫn với Mã Gia trên Weibo sao? Vì sao vẫn còn dám đến Thanh Châu? Chẳng lẽ hắn ta đã dàn xếp ổn thỏa xong với Mã Gia rồi?”
“ Cái này thì không biết, thế nhưng kể cả hòa giải thì cũng phải nhìn năng lực của Mã Gia. Một tên thần y lại có thể nhấc lên được gió to sóng lớn gì chứ. Y thuật cao như vậy, đương nhiên là muốn bán mình cho bậc Đế Vương như Mã gia rồi.”
“ Cái này không sai.”
Trong gian phòng.
Rất nhiều người ngồi đó.
Những người này chính là những kẻ chân chính nắm trong tay kinh tế của toàn Thanh Châu.
“ Chúc mừng Mã gia đã mời được thần y đến, xem ra bệnh tật đã không còn là vấn đề nữa rồi.” Người nói chuyện chính là lãnh đạo của khu phức hợp xanh Vương Gia ở Thanh Châu.
So với Mã Gia thì cũng là ngang vai ngang vế, thế nhưng so về thủ đoạn vẫn là thua Mã Gia một bậc. Chẳng qua nếu như không phải Mã Gia có chỗ dựa sau lưng, thì bọn họ đã có thể liên thủ, dùng quyền thế để đuổi tên Mã Thanh Châu này ra khỏi nơi đây.
Trong khoảng thời gian mà Mã Gia sinh bệnh, trong lòng bọn họ đã sớm tính toán xong xuôi chuyện sau này. Đợi Mã Gia vừa chết, mảnh đất này chắc chắn sẽ phải phân chia lại một lần nữa, còn kẻ nào dành được bao nhiêu phần thì phải dựa vào bản lĩnh.
Thế nhưng bây giờ mọi chuyện lại phát sinh biến hóa, không ngờ Mã Gia lại mời được thần y tới, như vậy tình huống hiện tại lại khác rồi.
Mã Thanh Châu nhìn đám người, khóe miệng lộ ra một nụ cười, ý vị thâm trường nói: “ Các vị, tôi nghe nói dạo gần đây có người biết thân thể tôi không được khỏe cho nên muốn cắt đứt quan hệ làm ăn với tôi, không biết có phải là thật hay không.”
Vương Sơn Hà: “ Làm sao có thể chứ, chúng ta đã hợp tác với Mã Gia ngài bao nhiêu năm như thế, sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt cho được. Cũng không biết tên nào dám loan tin tức này, nếu như tôi mà biết được kẻ nào thì chắc chắn sẽ cho hắn biết tay.”
"Đúng, đúng, tuyệt đối không có chuyện đó.”
“ Mã Gia, ngài cứ yên tâm, quan hệ giữa chúng ta đâu phải muốn phá bỏ là phá bỏ đâu. Với cả vị thần y kia không biết lúc nào mới đến, một đám người chúng tôi phải chờ đợi hắn, hẳn phải là một vị cao nhân rất lợi hại nhỉ?”
Mã Thanh Châu nở nụ cười: “ Không có là tốt rồi. Còn thần y kia đã đến Vân Trang, đang trên đường đến đây.”
“ Ha ha ha, nghe nói vị thần y kia có một tay y thuật bất phàm, tôi cũng muốn xem thử xem rốt cuộc là lợi hại đến mức nào.”
Mã Thanh Châu: “ Vậy thì phải xem hắn có thành tâm hay không thôi. Mã Thanh Châu tôi đây lòng dạ rộng lớn. Thần y kia còn ở trên Weibo mắng tôi, tôi có thể nhịn không so đo với hắn, còn tối nay thì phải xem hắn ta có phải là kẻ thức thời hay không.”
Mọi người nghe nói như thế, trong lòng không khỏi suy tính.
Lời nói của Mã Gia ý tứ rất rõ ràng, giữa hắn ta và thần y vẫn còn tồn tại mâu thuẫn. Hơn nữa nếu tên thần y kia đã tới Vân Trang, vậy thì mạng hắn đã ở trong tay của Mã Gia rồi.
Còn có thể sống sót được hay không, phải xem tên nhóc này có phải là kẻ thức thời hay không.
Bọn họ đã hợp tác với Mã Thanh Châu lâu như vậy, tất nhiên biết ông ta là hạng người như thế nào.
Nhẹ thì bị đánh cho một trận ném ra khỏi Thanh Châu, nặng thì ngược lại, mãi mãi nằm ở Thanh Châu, mà là nằm ở đáy sông.
Lúc này, không khí ở hiện trường có chút ngột ngạt, mọi người hai mắt nhìn nhau. Sự việc hôm nay, bất kể là đối với thần y hay là đối với bọn họ, đều giống như một trận ‘Hồng Môn Yến’.
Phải nhìn xem trong bữa tiệc tối hôm nay phải lựa chọn như thế nào.
“ Đến rồi, thần y đã tới, mọi người cùng ra đón tiếp nha. Dù sao người ta cũng là thần y đó.” Ngữ khí của Mã Thanh Châu có hơi quá, giống như vị thần y này rất là lợi hại.
Nhưng bọn họ đều hiểu, đây là Mã Thanh Châu đang mỉa mai người kia.

Bên ngoài.
Bởi vì có Lưu Nhâm dẫn đường cho nên dọc đường không có ai quấy nhiễu.
Mọi người xung quanh đang đứng hóng hớt.
“ Ồ, người trẻ tuổi đi bên cạnh anh Lưu là ai vậy?”
“ Không biết nữa, nhưng mà để anh Lưu tự tay dẫn đường thì chắc cũng không phải người thường đâu.”
Những người đi ngang qua này đều rất quen thuộc với Lưu Nhâm, bởi Lưu Nhâm là một bề tôi trung thành của Mã Gia.
Dưới trướng của Mã Gia, ngoại trừ Mã Gia ra thì Lưu Nhâm là một kẻ rất có uy quyền, thậm chí nhiều lúc lời nói của Lưu Nhâm còn ảnh hưởng tới quyết định của Mã Gia.
Trong mắt bọn họ, như vậy đã quá là khủng bố rồi.
Lưu Nhâm ngừng ở cửa, nghiêng người sang, nói "Thần y, xin mời vào." Sau đó đẩy mở hai cánh cửa lớn.
Lúc này, một ánh hào quang xuyên thấu qua khe cửa lọt ra, hơn nữa ngày càng sáng rõ.
Đối với người khác mà nói, đây chính là vàng son lộng lẫy, thời khắc để sống phóng túng.
Nhưng đối với Lâm Phàm, bên trong tia sáng này lại tràn ngập một cảm giác tà ác.
Đây đích xác là một cái động quỷ.
Nhất định phải bình tĩnh.
Khi mở cửa vào trong, từ bên trong có vô số ánh mắt đồng loạt chú ý tới chính mình.
Vô số ánh mắt dán lên người như thế, hắn không khỏi có chút căng thẳng.
Tà ác, tới đây.
Tôi là chính nghĩa, tới đây để gặp các người một lần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận