Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1157: Tâm sự của Ngô U Lan

Ngô Thiên Hà cười nói: “Lâu rồi ông già này cũng không được ăn đồ ăn do Lâm đại sư nấu, nhân dịp hôm nay con bé Hoán Nguyệt trở về, ông già này cũng muốn ăn ké một bữa nha.”
Bọn họ luôn bội phục sát đất đối với tay nghề của Lâm Phàm, người nào ăn qua cũng đều phải giơ ngón cái lên khen ngợi, đây chính là đồ ăn ngon nhất thiên hạ.
Làm sao Lâm Phàm không đi guốc trong bụng họ được: “Thôi được rồi, tối nay sẽ cho mọi người thưởng thức tài nghệ của tôi, Hoán Nguyệt và U Lan đi chợ đi.”
Ngô Hoán Nguyệt sững sờ: “Vậy nhóm anh Lâm đi đâu?”
Lâm Phàm cười: “Chắc chắn bọn tôi sẽ ở nhà chờ các cô. Ở đây chỉ có hai cô là phụ nữ, không phải các cô đi chợ chẳng lẽ để mấy người đàn ông chúng tôi đi hay sao?”
“Được thôi.” Ngô Hoán Nguyệt chịu thua nói, đừng tưởng bọn này không biết anh đang lười biếng đấy nhé.
“Xuất phát.” Lâm Phàm phất tay, ngồi vào ghế lái chạy xe thẳng về chỗ mình đang ở.
Bảy giờ ba mươi.
Lâm Phàm vẫn đang tất bật trong bếp.
Cả nhóm người ngồi ngoài xem TV, để một mình hắn lăng xăng tới lui trong bếp.
Kiến thức của Bách Khoa Toàn Thư không phải chuyện đùa, món ăn làm ra đều đủ sắc hương vị, chỉ cần nhìn qua sẽ không thể rời mắt nổi.
“Đồ ăn xong rồi, dọn cơm thôi.”
Ngô Hoán Nguyệt nghe mùi thức ăn thơm phức, không kìm chế nổi muốn ăn cho đã: “Anh Lâm, muốn cả đời được ăn cơm anh nấu ghê.”
Ngô U Lan cố tình nhìn Ngô Hoán Nguyệt, thầm nhủ trong lòng, đúng là tức chết, con nhóc này nói chuyện thẳng thắn thật.
Lâm Phàm từ chối ngay lập tức: “Không được đâu, cô không biết nấu đồ ăn vất vả cỡ nào, tôi đang chờ sau này mọi người nấu cho tôi ăn đây.”
Bỗng nhiên, Ngô Hoán Nguyệt cười híp đôi mắt cong thành vầng trăng: “Được, không thành vấn đề, sau này tôi sẽ nấu cơm cho anh Lâm ăn nha.”
Lâm Phàm cười cười: “Ăn thôi.”
Nếu đồ ăn người khác làm, trong bữa ăn cả đám sẽ vừa ăn vừa tán gẫu. Nhưng đồ ăn bữa nay do chính tay hắn làm, mùi vị miễn chê, chỉ cần ăn một miếng sẽ không thể dừng lại được.
Thời gian ăn cơm hoàn toàn yên tĩnh, ai uống cứ uống, ai ăn cứ ăn, đôi đũa trong tay không hề ngơi nghỉ giây phút nào.
Mười giờ đêm.
Tất cả đã xong.
Nhóm người Điền Thần Côn chuẩn bị ra về.
Nhưng Ngô U Lan và Ngô Hoán Nguyệt không định về chung.
“Cha, mọi người về trước đi. Bọn con ở lại giúp anh Lâm dọn dẹp chỗ này đã.”
Tất nhiên Ngô Hoán Nguyệt cũng định ở lại, không muốn đi về.
Điền Thần Côn nói một câu kỳ quặc: “Ối chà, hâm mộ quá đi. Được rồi, không sao. Bọn này không ở đây nữa đâu, anh Ngô còn nhìn gì nữa, con gái anh bảo chúng ta về kìa.”
Triệu Chung Dương không suy nghĩ sâu xa như vậy, cậu ta vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn với bữa cơm hôm nay.
Sau khi tiễn mọi người ra về.
Ngô Hoán Nguyệt và Ngô U Lan bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, còn Lâm Phàm ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi.
Hôm nay hắn cảm thấy có hơi mệt.
Nhìn hai cô gái đang bận rộn trong phòng bếp, Lâm Phàm không khỏi cười. Sao hắn có thể không biết suy nghĩ của các cô, nhưng tình huống này có chút phức tạp.
Haizz!
Hắn thở dài một tiếng, không suy nghĩ về những điều này nữa.
Đây cũng là biểu hiện của sự ích kỷ.
......
Trong phòng bếp, Ngô U Lan rửa bát bên cạnh chậu rửa bát, Ngô Hoán Nguyệt đi vào phòng vệ sinh.
"U Lan, tôi thấy hình như hôm nay cô có tâm sự gì đó, sao vậy?” Lâm Phàm hỏi. Ngay từ đầu hắn không phát hiện ra gì. Nhưng lúc ăn cơm, mỗi khi hắn hỏi chuyện sự nghiệp của Ngô Hoán Nguyệt thì đều phát hiện vẻ mặt U Lan có chút mất mát.
"Không có." Ngô U Lan dừng một chút, sau đó lắc đầu đáp rồi tiếp tục rửa chén.
Lâm Phàm cười: "Nói dối đúng không, cô coi tôi là người mù à? Tâm sự của cô viết hết trên mặt rồi kìa.”
Ngô U Lan: "Có không? Không thể nào?”
Lâm Phàm: "Mau nói ra, rốt cuộc là cô làm sao?”
Ngô U Lan suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: "Anh Lâm, anh nói xem, có phải là phụ nữ có sự nghiệp thì sẽ hấp dẫn hơn hay không? Tôi thấy Hoán Nguyệt có sự nghiệp của mình, mà tôi thì cứ ở trong cửa hàng, không có cống hiến gì. Cho nên tôi nghĩ có phải tôi nên ra ngoài thử một chút hay không, nếu không sẽ bị so sánh thấp đi.”
Lâm Phàm sửng sốt, không ngờ tâm sự trong lòng Ngô U Lan là như vậy, lập tức nở nụ cười: "Sao cô lại nghĩ như vậy? Hơn nữa, sao cô lại không có cống hiến gì cơ chứ? Công việc trong cửa hàng là sự nghiệp của cô mà.”
"Nào có chứ." Ngô U Lan không giấu được chuyện gì. Lâm Phàm hỏi thì tất nhiên cô sẽ nói ra tất cả mọi chuyện.
"Sao lại không có." Lâm Phàm vuốt đầu Ngô U Lan: "Nếu cô ra ngoài, sau này ai sẽ xoa bóp cho tôi? Ai bưng trà rót nước cho tôi? Vì vậy, công việc hiện tại của cô là sự nghiệp của cô. Đương nhiên, nếu cô muốn đi ra ngoài thì cũng không phải là không thể. Cùng lắm là tôi buồn một thời gian, sau đó tìm một người nào đó thay thế công việc của cô, mỗi ngày đấm bóp và làm việc vặt cho tôi vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận