Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 519: Không phục cũng phải phục

Lúc này Lâm Phàm đã bán hết mười phần bánh kếp, sau đó ngẩng đầu nhìn những người dân vẫn còn đang đứng đợi, bèn mỉm cười nói: “Mọi người đừng lo lắng, sau này tôi đều bán ở đây, hôm nay không mua được thì ngày mai đến mua, một ngày nào đó sẽ mua được thôi.”
“Ông chủ nhỏ, mỗi ngày anh không thể bán thêm một chút sao.”
“Đúng vậy, nếu không thì sau này mỗi ngày bán hai mươi phần đi.”
“Không được hai mươi phần thì mười lăm phần đi, mỗi ngày mười phần mà có nhiều người mua như vậy, đây là kìm nén chết chúng tôi rồi.”
Lâm Phàm cười nói: “Mọi người thông cảm cho tôi một chút, nếu có hứng thú có thể xem tờ hướng dẫn trên tường. Nếu xem hiểu thì không cần phải xếp hàng, cửa hàng ngoại trừ bán bánh kếp còn có xem tướng số, nếu mọi người có hứng thú thì có thể đến xem một quẻ.”
Đối với người dân địa phương, bọn họ còn chưa quen với việc này, mười phần này cũng không nhiều lắm, thậm chí còn ít đến đáng thương.
Lâm Phàm sẽ không thay đổi quy tắc hiện tại, mỗi ngày mệt mỏi như vậy làm gì? Làm mười phần bánh kếp chỉ mệt một chút nhưng làm hai mươi phần thật sự sẽ mệt chết mất.

Ở biệt thự nào đó.
Trâu thiếu gia nhìn đồ vật trước mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông: “Ông đang trêu tôi đúng không?”
“Thiếu gia, tôi không dám trêu chọc cậu, cậu cắn thử một miếng thì sẽ biết.” Người đàn ông nhanh chóng nói, đồng thời trên mặt cũng tràn đầy tự tin, ông ta cũng có duyên nếm thử qua bánh kếp này một lần. Sau này, ông để lại phương thức liên lạc cho bọn đầu cơ, coi như là bọn đầu cơ cũng chưa chắc có hàng, còn phải dựa vào may mắn.
Lần này Trâu thiếu gia từ thủ đô tới đây, đúng lúc ông ta liên lạc với bọn đầu cơ, sau đó cũng không cò kè mặc cả với bọn họ mà trực tiếp mua với giá một vạn. Dùng tiền đối với bọn họ mà nói là không cần nhìn, chỉ cần có đáng hay không mà thôi, theo ông ta thì phần bánh kếp này là đáng giá.
Trâu thiếu gia nhìn bánh kếp trước mặt cảm thấy không có chút hứng thú nào, rõ ràng là đang trêu chọc mình sao?
Thân phận của mình là gì? Vậy mà phải ăn đồ ăn như này. Có phải coi anh ta là đồ ngốc không, cái này chỉ là một phần bánh kếp còn có thể biến thành thứ gì khủng khiếp.
Nhưng đúng lúc này.
Một mùi thơm bay tới chóp mũi anh ta.
Khẽ ngửi.
Mùi thơm xông vào mũi, tràn vào nội tâm.
Anh ta giơ tay cầm lấy bánh kếp, khẽ cắn một cái, sắc mặt vốn ghét bỏ đột nhiên thay đổi.
"Cái này..."
Người đàn ông bên cạnh nói: “Thiếu gia, khi nó mới ra lò mùi vị sẽ ngon hơn, nhưng cho dù còn hơi nóng thì mùi vị vẫn rất mê người đó nha."
Người đàn ông bên cạnh lẩm bẩm một mình, còn Trâu thiếu gia cũng không nói câu nào.
Bánh kếp thần kỳ này đã khiến anh ta sợ ngây người, hương vị nó ngon gấp trăm ngàn lần bất kỳ cao lương mỹ vị nào mà anh ta đã từng nếm thử.

Buổi chiều.
Tiễn đi vị khách hàng cuối cùng đến đây coi bói, trong cửa hàng tạm thời không còn người tiến vào.
Hiện tại, mức độ khách hàng mua bánh kếp cao hơn so với xem bói. Vốn dĩ, đoán mệnh xem bói vẫn rất chuẩn, nhưng mà Lâm Phàm không trực tiếp ra tay nên rất nhiều khách hàng rất tiếc nuối, họ chỉ muốn nhờ Lâm đại sư xem, những người khác họ không muốn.
Nếu như Lâm Phàm mở miệng coi bói, thì số lượng người đến đây có lẽ sẽ đạt đến mức độ đỉnh cao.
Tuy nhiên, muốn Lâm Phàm ra tay thì đó là một chuyện rất khó khăn, không chỉ xem tâm tình mà còn phụ thuộc vào việc bản thân có vui sướng hay không?
Lúc này Điền Thần Côn huých huých Lâm Phàm nói: “Cậu xem...”
Lâm Phàm đang chơi điện thoại, lúc này ngẩng đầu lên nhìn, tên nhóc Hà Hiểu Minh hiện tại đang đứng ở cửa ra vào, nhìn hắn không nói lời nào.
“Anh ra đây, tôi có lời muốn hỏi anh.” Hà Hiểu Minh nói.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn, sau đó cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại, không để ý đến Hà Hiểu Minh.
Hà Hiểu Minh thấy đối phương không để ý đến mình, sau đó cúi đầu suy nghĩ: “Lâm đại sư, tôi đến tìm anh.”
Xưng hô thay đổi từ “anh” thành “Lâm đại sư”.
Lâm Phàm vẫn không trả lời như trước, có chút xoay người đưa lưng về phía Hà Hiểu Minh tiếp tục chơi điện thoại.
Hà Hiểu Minh có chút gấp gáp, cậu ta từ chùa quay trở về, lúc này trong lòng rối ren muốn hỏi rõ ràng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chuyện tượng Phật cậu ta đã hiểu rõ, nghe nói là do trong vùng có động đất.
Nhưng cậu ta không tin, làm sao có chuyện trùng hợp như vậy chứ. Trên tường kia có mấy trăm cái tượng Phật, tại sao lại chỉ có một cái rơi xuống?
Nhớ đến chuyện mình nghe được, trong lòngcậu ta cũng có chút sợ hãi.
Lúc này, Hà Hiểu Minh hít sâu một hơi, sau đó người hơi cúi xuống, giọng điệu cung kính nói: “ Chú Lâm, tôi có thể nói chuyện với chú vài câu được không?”
Đột nhiên, Lâm Phàm để điện thoại xuống, lập tức kinh ngạc nói: “Ôi chu choa mạ ơi, cháu trai đã đến rồi đó sao, chú mãi lo chơi game nên không để ý cháu đã đến. Sau này chú sẽ bỏ game, trò chơi vương giả vinh diệu này đúng là gây nghiện mà, vào đây nói chuyện nào.”
Hà Hiểu Minh nhìn Lâm phàm, sắc mặt có chút bất đắc dĩ, chắc chắn là tên này cố ý.
Nhưng hiện tại cậu ta không có ý kiến gì.
Bởi vì cậu ta đã phục rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận