Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1183: Trần Thuỵ An

Triệu Chung Dương không nói gì, buổi sáng khi anh ta thức dậy đọc tin tức đã hoàn toàn ngây ngốc ngồi trên giường.
Anh ta cảm thấy anh Lâm sắp đâm thủng cả trời rồi.
Gió tanh mưa máu đang ập tới.
Đánh Anh Kim như thế? Liệu có chuyện gì xảy ra không?
Nước trong giới giải trí sâu như vậy, nhưng cũng chưa từng gặp tình huống này. Từ khi nào Anh Kim lại bị người ta làm thành như vậy. Tuy nhiên, chuyện nãy rõ ràng đã trở thành chuyện lớn.
Ngô U Lan nhìn Lâm Phàm, cô ấy cũng không ngờ chỉ sau một đêm mà đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh Lâm, cô lại không thể bình tĩnh được.
Các chủ cửa hàng xung quanh ùa đến. Họ cũng nhìn thấy tin tức, đối với hành vi của ông chủ nhỏ, họ chỉ có thể phục còn những thứ khác thì họ không biết dùng ngôn ngữ gì để hình dung.
Bây giờ, Lâm Phàm nhìn thấy nhiều phóng viên như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có chút đau đầu. Hắn không ngờ phóng viên lại lắm chuyện như thế. Nhưng thế cũng tốt, đã đến lúc biểu diễn kỹ thuật chân chính.
"Các vị phóng viên, mọi người làm ơn giữ im lặng một chút để cho tôi nói. Chuyện tối hôm qua đúng là tôi đánh. Về phần đánh bao nhiêu lần thì tôi đã không nhớ rõ nhưng ít nhất cũng không dưới ba mươi cái tát."
"Chuyện gì xảy ra ý à? Là Anh Kim này ỷ rằng bà ta già, cho rằng mình là chị cả trong giới ca nhạc nên vô duyên vô cớ tát Ngô Hoán Nguyệt một cái. Các anh nói xem, tôi là người đứng sau thành công của Ngô Hoán Nguyệt, tôi có thể nhịn được hay không? Nếu có thể nhịn thì không phải là đàn ông rồi, nên tôi lao thẳng vào cho cái đồ vô lương tâm này mấy cái tát."
"Sự tình chính là như vậy, mọi người giải tán đi, tôi còn phải kinh doanh."
Các phóng viên sửng sốt, cả đám trợn tròn mắt nhìn Lâm đại sư. Xảy ra chuyện này mà hắn còn có tâm tình buôn bán, thế này cũng quá vô tư rồi.
Nếu là người bình thường có lẽ đã bị dọa không biết trốn vào đâu từ lâu rồi.
Lúc này, một phóng viên hét lên: "Lâm đại sư, anh đánh Anh Kim như thế, chưa từng nghĩ tới hậu quả sao?”
Lâm Phàm suy nghĩ một chút, không khỏi cười nói: "Hậu quả, trước khi tôi làm việc tất nhiên đã nghĩ tới hậu quả, cho nên dù có phát sinh chuyện gì thì cũng đều nằm trong dự liệu của tôi."
"Lâm đại sư, anh không sợ ngồi tù à? Mặc dù đánh nhau không phải là chuyện lớn nhưng nếu cấu thành thương tích nhẹ trở lên thì sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự đó.” phóng viên hỏi.
Lâm Phàm bình tĩnh nói: "Anh nghĩ tôi có sợ phải ngồi tù không?”
Các phóng viên nhìn Lâm đại sư, không biết phải nói gì.
Đúng là hình như đối phương thật sự không sợ ngồi tù.
Đây cũng không phải là chưa từng làm qua, so với ngồi tù thì tổn thất của Anh Kim mới là lớn nhất.
"Được rồi, được rồi! Mời mọi người giải tán, tôi còn buôn bán." Lâm Phàm nói, không hề để chuyện này ở trong lòng.
Đánh cũng đã đánh, bây giờ mới nghĩ hậu quả không phải đã quá muộn sao?
......
Trong một khách sạn cao cấp.
Anh Kim giống như bị điên, đập vỡ tất cả những gì có thể nhìn thấy. Người quản lý thì rụt rè trốn sang một bên, sợ bị ảnh hưởng.
"Chị Anh Kim, việc này chúng ta phải kiện hắn." Người quản lý nuốt nước bọt nói.
Đột nhiên, khi nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của chị Anh Kim, người quản lý không khỏi run rẩy, thật đáng sợ.
Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến chị Anh Kim nên có thể hiểu vì sao chị ấy lại tức giận như vậy. Nhưng bây giờ ngoại trừ báo cảnh sát thì còn có thể làm gì chứ?
Mà đúng lúc này, cô ta nhìn thấy trên mặt chị Anh Kim lại lộ ra nụ cười khiến người ta sợ hãi. Lúc này, cô ta đã biết sắp có chuyện kinh khủng gì đó xảy ra.
Ở một huyện thành nào đó.
Bên trong một căn nhà bình thường.
Trần Thụy An hai mươi ba tuổi, cuộc sống trước đây của anh ta vốn dĩ rất vui tươi, sống động, thích giao lưu bạn bè, thích âm nhạc. Nhưng đó là là chuyện của trước kia, còn bây giờ anh ta lại sống vô cùng lặng lẽ và hướng nội, cả ngày nhốt mình ở trong phòng, một tháng không bước chân ra ngoài lấy một lần.
Việc này khiến cho bố mẹ của anh ta rất lo lắng, đồng thời đối với chuyện kia mà nói cảm thấy tức giận vô cùng, tất cả đều tại chuyện đó mà ra, nếu không vì chuyện đó thì con trai của họ cũng sẽ không biến thành như vậy.
“Con trai à, nghe lời mẹ, đi ra ngoài dạo một chút đi, đừng tự nhốt mình ở trong phòng suốt như vậy.” Bà Trần nói, thế nhưng mãi vẫn không nghe thấy tiếng trả lời ở trong phòng, bà không khỏi thở dài một hơi.
Hai năm trước, con trai của họ muốn đi tham gia một cuộc thi hát, theo bọn họ thấy thì con trai của họ ca hát cũng rất hay, chắc chắn có thể nổi tiếng thế nhưng tại trận chung kết lại xảy ra sự cố.
Con trai họ đã tự mình sáng tác ra một bài hát, vốn dĩ là để biểu diễn trong trận chung kết giành ngôi vị quán quân. Thế nhưng sự việc xảy ra khiến cho tất cả mọi người không thể ngờ tới, đó chính là một đối thủ khác cùng thi đấu với con trai của họ lại biểu diễn trước ca khúc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận