Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 111: Mới sáng sớm đi nhà WC cũng không phải là chuyện tốt nha! (1)

Một vài người buôn bán chung quanh nhìn thấy Lâm đại sư này được dân chúng ủng hộ như thế thì trong lòng cũng rất ngưỡng mộ. Chỉ là bọn họ hiểu rõ chuyện này có ngưỡng mộ thì cũng không được.
Phải có bản lĩnh thật sự thì mới được nha.
"Cậu tới rồi! Nếu cậu còn không đến thì cửa hàng này sẽ bị tháo đi mất!" Điền Thần Côn nào đã từng gặp qua tình cảnh như vậy? Quả thực so với lúc coi bói thì còn điên cuồng hơn.
"Phát thẻ số đi!" Lâm Phàm nói.
"Phát rồi! Tôi đã phát từ sớm rồi! Hiện giờ chỉ còn chờ mỗi cậu nữa thôi." Điền Thần Côn nói.
"Hiệu suất này rất tốt!"
Lâm Phàm cười cười, sau đó đứng trước quầy bánh, vung tay lên nói: "Mọi người đừng nóng vội, cứ từ từ rồi sẽ đến! Nếu thẻ số đã ở trong tay vậy thì chúng ta sẽ bốc thăm trước đi. ”
Số 1.
Số 18.
Số 26.
......
"Ha ha, tôi được chọn rồi." Một chàng trai trẻ nhìn số trong tay mình thì vô cùng hưng phấn như sắp bay lên vậy.
"Tôi cũng được chọn rồi! Rốt cục cũng có thể ăn được bánh kếp của ông chủ nhỏ rồi!"
"Bánh ngày hôm qua mùi vị rất thơm ngon. Quả thật tôi không ngờ tới Lâm đại sư không chỉ là một thầy bói giỏi mà ngay cả làm bánh cũng lợi hại như vậy. Tôi thấy sau này Lâm đại sư cũng có thể bán bánh được rồi." Cô gái ngày hôm qua xem bói nói.
Khi so sánh với hương vị kia thì bọn họ vẫn cảm thấy món ăn là thực tế nhất.
Thành viên tiểu đội bánh kếp ở bên cạnh nhìn thấy em gái này thì đột nhiên nở nụ cười.
"Hình như ngày hôm qua cô không có nói như vậy nha!"
Cô gái nghe thấy thì có chút xấu hổ, sau đó khoát tay áo nói: "Còn Không phải là do tôi chưa từng được ăn sao?... ”
......
Các nhân viên văn phòng đi làm vào buổi sáng khi đi ngang qua đây, nhìn thấy cửa hàng này thì có chút nghi hoặc.
"Đây không phải là cửa hàng bói toán sao? Sao giờ lại bắt đầu bán bánh kếp rồi?"
"Không ngờ một cửa hàng nhỏ bán bánh kếp mà lại có nhiều người xếp hàng như vậy, chuyện này cũng quá giả tạo đi!"
"Giả cái gì mà giả? Đây chính là Lâm đại sư! Tối hôm qua cậu không lướt Weibo sao? Lâm đại sư bán bánh kếp, nghe nói bánh do anh ấy làm ra rất là ngon đó!"
Một ít quần chúng cũng nghe tiếng gió mà đến, xếp hàng nhưng lại không biết quy củ ở nơi này.
Một chàng trai nhìn vào thẻ số trong tay một dì đứng phía trước hỏi "Dì ơi, thẻ số này là để làm gì vậy? ”
"Muốn ăn bánh kếp thì phải nhận thẻ số nha, chỉ khi được bốc trúng thì mới có bánh ăn." Dì nói.
"Ha ha. Ăn một cái bánh kếp mà lại còn có cái quy củ này!" Chàng trai đó lắc đầu rồi trực tiếp rời đi. Vốn anh ta còn muốn xem loại bánh này có thể ăn ngon đến mức nào nhưng hiện giờ lại thấy có quy củ này nên cho dù bánh này có ngon đến đâu thì cũng không muốn ăn nữa.
Lâm Phàm đứng trước quầy hàng, trong nháy mắt mười phần bánh kếp đã ra lò. Mùi hương kia bao phủ toàn bộ phố Vân Lý, rất nhiều người đều ngửi thấy mùi hương này.
"Thơm quá, mùi này là gì vậy?"
"Chỉ cần ngửi một hơi thôi mà đã khiến người ta phải mê mẩn!"
......
Lâm Phàm vỗ vỗ tay: "Mười phần giới hạn đã xong, mọi người có thể xem hướng dẫn dán ở trên tường. ”
Người đến nơi này đều là khách quen vì vậy bọn họ nhanh chóng tụ tập lại một chỗ và đọc nội dung trên hướng dẫn. Sau khi bọn họ xem xong nội dung trên đó thì những người được chọn đã được ăn bánh ngay tại chỗ.
Có một số khách hàng trung thành lại không thiếu tiền.
"Anh bạn nhỏ, cậu có thể bán bánh kếp cho tôi có được hay không? Giá cả tùy cậu quyết định!" Người đàn ông trung niên mở miệng nói. Ông ta là giám đốc của một công ty nên không thiếu tiền, từ sau khi ăn bánh này thì đã lưu luyến không quên.
Hôm qua số ông ta may mắn, thẻ số được rút trúng. Hương vị của bánh kếp kia, chỉ cần được nếm thử một lần thì sẽ không thể nào quên.
"Không bán!" Chàng trai kia lập tức cự tuyệt.
"Một ngàn, tôi chỉ cần một nửa cái bánh thôi." Người đàn ông trung niên lại nói.
Những người đi ngang qua nhìn thấy tình huống này thì cũng ngây ngẩn cả người. Chuyện này cũng quá giả đi! Một cái bánh kếp một ngàn đồng đã quá rồi, giờ lại còn chỉ cần một nửa. Chuyện này nói ra thì chỉ có quỷ mới tin.
"Được!" Anh chàng kia suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không thể ngăn cản được sự cám dỗ của tiền bạc cho nên đã xé một nửa bánh kếp ra.
Một tay giao tiền, một tay giao hàng, lần mua bán này không lỗ.
Lâm Phàm nằm trên ghế, nghỉ ngơi một lúc. Còn Điền Thần Côn thì lại đi dạo.
"Việc làm ăn này quả thực so với việc làm thầy bói thì còn có lợi hại hơn, cho dù có bán năm trăm tệ một cái thì cũng có người mua." Từ sau khi làm việc cho người này thì Điền Thần Côn cảm thấy tam quan của mình đã hoàn toàn bị sụp đổ.
Một cái bánh kếp mà lại có người chịu bỏ ra một ngàn đồng để mua một nửa. Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy thì ai có thể tin được chứ?
Lâm Phàm nhấp một ngụm trà, cười khẽ một tiếng.
Nhìn biểu tình khoa trương của mọi người ở bên ngoài thì trong lòng của Lâm Phàm lại có chút đắc ý nho nhỏ.
Từng tiếng cảm thán vang lên trên phố Vân Lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận