Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1101: Bây giờ tôi đang rất tức giận

Phố Vân Lý!
Bây giờ Lâm Phàm thật sự rất tức giận, hắn không ngờ lại có người phách lối như vậy, đúng là coi trời bằng vung. Nếu như hắn không đủ cứng rắn thì chuyện màn đen phía sau này có lẽ đã áp chế được hắn.
Hơn nữa dưới tình hình này, đối phương rõ ràng là muốn ăn chắc hắn, vô cùng độc đoán, không cho bất kỳ ai một cơ hội nào.
Đối phương là người của Hiệp hội Quốc họa, phụ trách giải thưởng của Cuộc thi Quốc họa trẻ em, dù cho người khác không phục thì sao chứ, người ta cứ trực tiếp dùng quyền thế áp đặt là được.
Đinh đinh!
Lúc này, điện thoại kêu lên, Lâm Phàm không nhìn xem là ai gọi đã nhấc máy.
Nguyệt Thu Cư Sĩ lòng đầy mong đợi nói: “Lão Lâm, tôi lão Nguyệt đây, tôi nói này. Tháng sau sẽ có một buổi triển lãm quốc tế ở nước ngoài, Hiệp hội Quốc họa chúng ta cần có 30 bức tranh, mọi người sau khi bàn bạc đều nhất trí tác phẩm chủ chốt phải để cậu ra tay đấy.”
“Vẽ cái mông, tôi đã rời khỏi Hiệp hội Quốc họa rồi, cúp máy đây.” Lâm Phàm tức tối nói, trực tiếp ngắt điện thoại. Bây giờ hắn có thành kiến rất lớn đối với Hiệp hội Quốc họa, ngay cả Nguyệt Thu Cư Sĩ cũng không muốn quan tâm.
“Ơ?” Nguyệt Thu Cư Sĩ ở đầu dây bên kia đang vô cùng hoang mang, sau đó nhìn mọi người xung quanh: “Mọi người nói xem lão Lâm làm sao vậy, sao tôi lại cảm thấy hình như hắn ta đang rất tức giận.”
Đột nhiên, Nguyệt Thu Cư Sĩ thốt lên: “Không đúng, vừa rồi tôi nghe thấy lão Lâm nói cái gì mà đã rời Hiệp hội. Chuyện này là sao?”
Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau, không hiểu thế nào, không biết lão Lâm có ý gì mà lại có thể nói ra những lời như vậy chứ.
Trịnh Trọng Sơn cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng hỏi: “Lão Nguyệt, có chuyện gì vậy, vừa rồi lão Lâm nói sao?”
Nguyệt Thu Cư Sĩ lo lắng: “Lão Lâm nói hắn muốn rời khỏi Hiệp hội Quốc họa.”
Quả nhiên, Trịnh Trọng Sơn nghe xong thì vô cùng sửng sốt, vội vàng giật lại điện thoại: “Có chuyện gì? Lão Lâm muốn làm gì thế, hắn tuyệt đối không thể rời khỏi Hiệp hội, coi như giẫm lên người tôi để thoát ra cũng tuyệt đối không được.”
Đào Thế Cương ở một bên bình tĩnh nói: “Lão Trịnh đừng lo lắng. Tôi thấy chuyện này nhất định có gì đó chúng ta không biết, nếu không thì lão Lâm tuyệt đối sẽ không nói như vậy, nhưng rốt cuộc là có chuyện gì thế nhỉ.”
Trịnh Trọng Sơn vung tay: “Tôi không cần biết chuyện gì đã xảy ra, lão Lâm tuyệt đối không thể rời khỏi Hiệp hội được.”
Vừa nói xong, ông ấy lập tức gọi điện thoại cho Lâm Phàm. Nhưng không ngờ rằng Lâm Phàm lại không thèm nghe máy.
Chuyện này...
Trịnh Trọng Sơn bàng hoàng, tình hình này khiến ông ta trở tay không kịp, hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nếu như có gì không vừa ý thì ít nhất cũng nên nói một tiếng chứ, làm như vậy chỉ khiến cho tình hình hiện tại càng trở nên rối tinh rối mù hơn mà thôi.
Đào Thế Cương: “Lão Trịnh, ông gọi điện thoại mà hắn cũng không nghe máy à?”
Trịnh Trọng Sơn gật đầu: “Đúng vậy.”
Lúc này, Đào Thế Cương cảm thấy e là mọi chuyện còn nghiêm trọng hơn những gì ông ta nghĩ, ngay đến lão Trịnh đích thân gọi điện tới mà cũng không thèm nghe máy. Chắc chắn lão Lâm đã gặp phải chuyện gì đó khiến hắn vô cùng tức giận, nếu không tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Ngay lúc này, một vị đại sư đột nhiên kêu lên: “Tôi biết nguyên nhân là gì rồi.”
Mọi người giật mình quay sang, thậm chí lão Trịnh còn lo lắng hơn ai hết: “Nguyên nhân gì?”
Một lúc lâu sau, vị đại sư kia mới nói: “Mọi người xem weibo là hiểu.”

Phố Vân Lý.
Lâm Phàm nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, cũng biết là lão Trịnh gọi điện tới. Nhưng thật sự hiện giờ tâm trạng hắn đang vô cùng không tốt, ngay cả điện thoại của ông ấy cũng không muốn nghe.
Bây giờ trên mạng đã chia thành hai phe, người đứng về phía Lâm Phàm đang điên cuồng bênh vực hắn, còn những anh hùng bàn phím thì vẫn tiếp tục trào phúng hắn.”
“Ha ha, cười chết tôi rồi. Tên nhóc này thẹn quá hóa giận, lại còn tự xé giấy chứng nhận, muốn rời khỏi Hiệp hội nữa chứ. Theo tôi thấy nhất định là do Hiệp hội đã không đáp ứng theo yêu cầu của hắn, nên giờ hắn mới muốn lợi dụng việc này để uy hiếp người ta đấy.”
“Uy hiếp? Ông thấy chuyện này có khả năng sao? Theo tôi thấy thì Hiệp hội người ta chấm điểm công bằng, e là đã sớm biết tên này muốn ỷ vào thân phận thành viên Hiệp hội để gian lận, nhưng quan trọng là người ta lại chả thèm quan tâm đến hắn ấy chứ.”
“Hợp lý, vô cùng hợp lý, nhưng đúng là vị Lâm đại sư này cũng quá tự mãn mà. Vắng mợ chợ vẫn đông, hắn nghĩ hắn rời khỏi Hiệp hội thì có thể uy hiếp người ta hay sao ? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
“Mấy người lầu trên biết cái rắm, Lâm đại sư biết rõ đã có người giở trò, vì vậy nên mới không muốn cùng bọn họ ở cùng một chỗ đấy.”
“Đúng đấy, cho lầu trên một like.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận