Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 384: Có sét, có sấm sét rồi.

Triệu Minh Thanh hoàn toàn đủ tư cách để gọi một tiếng ‘Tiểu Vương’. Còn người khác đều phải gọi là ‘Vương cục’, người được gọi là ‘Tiểu Vương’ này thật ra chính là học trò của Triệu Minh Thanh, để ông ta ngồi vào vị trí này đương nhiên là nhờ vào sự trợ giúp của Triệu lão sư. Nếu như không phải có sự hỗ trợ của ông Triệu thì với tuổi đời này của ông ta mà muốn ngồi vào vị trí này thì hoàn toàn không có khả năng.
Có lãnh đạo ra mặt đương nhiên là giấy phép nhận này không có bất kỳ vấn đề gì, mỗi một bộ phận từ lúc xét duyệt đến lúc thông qua đều rất nhanh, cho đến khi giấy phép được đưa đến tay Lâm Phàm thì hắn cũng chỉ đành thở dài. Mặc dù đây chỉ là một tờ giấy phép mà thôi nhưng ở trong đó chứa đựng bao nhiêu sự tình đó nha.
Thở dài, than thở.
Lâm Phàm vô cùng vui vẻ cất giấy phép vào, sau đó mới rời khỏi nơi này.
Triệu Minh Thanh đi theo phía sau, vốn dĩ Tiểu Vương còn muốn nói vài câu, nhưng lời vừa đến bên miệng thì lại nuốt xuống. Đến bây giờ, ông ta cũng không rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Người trẻ tuổi kia có lai lịch là gì? Tại sao Triệu lão sư lại gọi đối phương là lão sư?
Mà thôi quên đi, đây là chuyện của Triệu lão sư, mình cũng không nên hỏi nhiều, nếu hỏi nhiều ngược lại khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Bên ngoài sở y tế.
Gương mặt của Triệu Minh Thanh đầy vẻ tươi cười đứng ngay bên cạnh
Lâm Phàm nói: “Lão sư! Ngài có thấy hài lòng không ?”
Lâm Phàm gật đầu đáp:“Hài lòng! Tôi rất hài lòng, hiệu suất làm việc thật sự rất cao đó.”
“Vậy khi nào tôi có thể tiến hành bái sư được vậy. Nhất định phải tổ chức lễ bái sư thật long trọng mới được.” Triệu Minh Thanh nói.
Lâm Phàm gật đầu nói: “Ừm! Nhất định như vậy rồi. Bái sư là một chuyện lớn đương nhiên là phải làm long trọng chứ?”
Tâm trạng của Triệu Minh Thanh rất phấn khởi cuối cùng ông ta cũng có thể bái sư rồi. Người thầy trước mắt này có y thuật rất cao siêu, nếu như mình có thể bái nhập môn hạ thì nhất định phải cố gắng hết sức để học tập: “Lão sư! Vậy thì lúc nào thì được?”
Bây giờ hắn đã nhận được giấy phép rồi nên cũng cảm thấy rất thoải mái. Còn về việc nhận đệ tử thì phải trì hoãn thêm một khoảng thời gian nữa. Dù sao thì lúc đầu mình chủ động đưa ra ý định nhận đệ tử cũng không dễ dàng gì. Thế mà ông lão này lại không tin tưởng mình, còn nói không cần. Cho nên không thể không nói, không công mà nhận được cơ duyên thế này vậy mà lại từ chối, vì thế không còn nữa rồi.
“Việc này cũng không cần gấp, tôi phải xem xét lại một chút.” Lâm Phàm khoát tay nói.
Triệu Minh Thanh cuống cuồng lên nói: “Lão sư! Lúc trước ngài không phải nói như vậy, ngài nói nếu như tôi làm xong giấy phép thì ngài sẽ nhận tôi làm đệ tử mà.”
Lâm Phàm sững sờ, sau đó nhìn về phía Triệu Minh Thanh nói: “Là ai nói như vậy, lúc đó tôi nói là sẽ suy nghĩ lại thôi mà. Còn nữa, bây giờ ông chưa trở thành đệ tử của tôi đã dám nghi ngờ lời nói của tôi rồi. Nếu ông thực sự bái sư, học được bản lĩnh thật sự thì người làm thầy như tôi chắc chắn sẽ bị ông mắng chết luôn mất.”
Triệu Minh Thanh nhanh chóng khoát tay: “Lão sư! Tôi không có. Nhưng mà ngài định xem xét đến khi nào?”
Lâm Phàm chỉ tay lên trời nhưng Triệu Minh Thanh vẫn chưa hiểu rõ: “Lão sư! Có ý gì vậy?”
“Nhìn trời đi.” Lâm Phàm bình tĩnh nói.
Triệu Minh Thanh nghi ngờ nói: “Lão sư! Tôi vẫn không hiểu?”
Lâm Phàm ngẩng đầu: “Nếu như ngay bây giờ trên bầu trời xuất hiện một tia sét, chứng tỏ đây chính là số trời đã định, muốn tôi nhận ông làm đệ tử. Nếu như không có vậy thì phải chờ lần sau rồi, cho tôi thêm thời gian cân nhắc.”
Triệu Minh Thanh ngẩng đầu lên nhìn thấy bầu trời trong xanh, ánh nắng chói chang, ngay cả một đám mây đen cũng không có.
Ông Mộ cũng ngẩng đầu lên nói: “Hiện tại là ban ngày thì sấm sét ở đâu ra.”
Lâm Phàm cười thầm trong lòng, nếu bây giờ có tia sét xuất hiện thì thật sự gặp quỷ rồi. Rõ ràng là muốn từ chối chẳng lẽ ông ta còn không chịu hiểu nữa hay sao?
Cơ hội bái sư lần này chỉ có một mà thôi nếu bỏ lỡ rồi thì không còn nữa. Bằng y thuật kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu của mình, bộ muốn bái thì có thể bái sư được sao.
Đột nhiên!
Ầm ầm!
Vốn dĩ Lâm Phàm còn đang dương dương tự đắc thì đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn trên bầu trời, trong mắt hiện lên vài phần trì trệ.
“Cái này...... Cái này.......”
Triệu Minh Thanh hoàn toàn hưng phấn nói: “Lão sư! Có sét, có sấm sét rồi.”
“Con mẹ nó.”
Trong lòng Lâm Phàm giận đến nỗi mắng cả ông trời, mẹ nó chuyện này vậy mà cũng xảy ra được? Nhưng bây giờ, Lâm Phàm giả vờ bình tĩnh gật đầu nói: “Tôi biết có sấm sét rồi.”
“Lão sư! Vậy tôi sẽ được bái sư rồi phải không?” Mặt già của Triệu Minh Thanh đỏ bừng vì kích động, nhiều năm trôi qua như vậy đây là lần thứ tư ông ta kích động như thế .
Bạn cần đăng nhập để bình luận