Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 989: Thật sự xảy ra chuyện

“Thân thiếu gia, Thường thiếu gia người ta đã nói muốn chơi với bọn tôi rồi mà cậu còn ở bên cạnh lải nhải gì thế, cậu không dám chơi thì lui sang một bên đi.”
“Đúng rồi đấy!”
Thường Hải Ca xua tay: “Đừng nói nhảm nữa, bắt đầu thôi. Hôm nay cho mấy người biết chọc giận tôi thì hậu quả sẽ thế nào.”
Mọi người cười lớn: “Ha ha, vậy thì tới đây, xem xem ai lợi hại hơn.”
Đoàn người bước lên xe.
Sau khi Thường Hải Ca lên xe, thắt chặt dây an toàn còn đặc biệt kiểm tra lại lần nữa, đảm bảo không có gì nguy hiểm mới thở phào nhẹ nhõm.
Chuẩn bị.
Bắt đầu!
Từng tràng gầm rú của động cơ xe phát ra.
Từng chiếc xe thể thao đã nhanh chóng biến mất khỏi vạch xuất phát.
Trong lòng Thân thiếu gia cứ có cảm giác bất an: “Chắc sẽ không có chuyện gì đâu.”
Thường Hải Ca, người đã đắm chìm trong tốc độ đã hoàn toàn ném bỏ những lời của Lâm Phàm ra khỏi đầu.
Tinh thần không chịu khuất phục hiện đã chiếm lấy toàn bộ tâm trí anh ta. Tăng tốc, tăng tốc hơn nữa.
Thường Hải Ca cười khẩy: Tên nhóc thối, muốn vượt tôi sao, nằm mơ đi.”
Điểm xuất phát.
“Trời má, tốc độ của Thường thiếu gia cũng trâu bò thật, cho Chu Binh hít khói luôn rồi.”
“Nói đùa, Thường thiếu gia cũng từng là tay đua xe chuyên nghiệp, xứng đáng là xe thần ở vịnh Thanh Điền này đó có biết không hả?”
Thân thiếu gia cũng dần dần bớt lo lắng, tình hình bây giờ chắc cũng không có gì đáng ngại nữa rồi.
ẦM!
Đột nhiên, một âm thanh vô cùng lớn từ phía xa vang đến.
Một giọng nói từ bộ đàm vang lên.
“Có chuyện rồi, xe của Thường thiếu gia xảy ra chuyện rồi.”
“Ôi đệt, xe của Thường thiếu gia đâm vào cây rồi, hiện giờ không rõ đã xảy ra chuyện gì.”
“Mẹ nó, cái cây này từ đâu ra vậy?”
Sắc mặt Thân thiếu gia lập tức thay đổi, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi tột độ.
Làm sao có thể.
Nhanh như vậy đã xảy ra chuyện?
Nơi xảy ra tai nạn.
Một chiếc xe thể thao bị một cái cây lớn đâm vào.
Mọi người khi nhìn thấy cảnh tượng này toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh, cảm giác vô cùng kinh hãi.
“Thường thiếu gia, cậu không sao chứ?”
“Thường thiếu gia...”
Lúc này, trong xe vang lên tiếng kêu thảm thiết.
“Mau cứu tôi, chân tôi bị kẹt trong xe rồi, đau chết mất. Con mẹ nhà mấy người, tôi đã nói rồi mà, tôi cmn nhất định sẽ có chuyện. Mấy người lại không tin, giờ thì tin chưa hả? Mẹ kiếp, mau cứu tôi...”
Tiếng gầm rú từ trong xe vang lên, mọi người đều lo lắng nhìn nhau, ai nấy đều tỏ ra sợ hãi.
Bọn họ không ngờ thật sự sẽ xảy ra tai nạn.
Chuyện này cũng đáng sợ thật đấy...
Bệnh viện!
Thường Hải Ca ngơ ngác nhìn hai chân của mình, cảm thấy hai chân đã hoàn toàn mất đi cảm giác rồi.
“Chân của tôi.” Sau khi Thường Hải Ca tỉnh dậy thì phát hiện ra chân của anh ta đã thành như này rồi.
Một đám người đứng chen chúc trong phòng bệnh.
Chu Binh tự trách mình: “Xin lỗi anh Thường, tôi thật sự không biết, tôi thật sự không biết...”
Lúc Thường Hải Ca xảy ra tai nạn, anh ta chỉ biết ngây người, không ngờ lại thật sự xảy ra chuyện.
Anh ta không phải cố ý mà chỉ do không tin lời vị cao nhân kia nói nên mới dùng những lời đó chọc tức anh Thường, nếu sớm biết mọi chuyện sẽ như thế này thì anh ta chắc chắn sẽ không làm như vậy.
Thân thiếu gia tóm lấy cổ áo Chu Binh: “Cmn cậu có bệnh sao, anh Thường đã nói là cậu ta không muốn chơi, các cậu lại còn khích bác cậu ta, giờ chuyện đã như thế này rồi thì các cậu nói xem phải làm thế nào?”
Tất cả mọi người không một ai dám thở mạnh, trên mặt đều lộ vẻ xấu hổ cùng tự trách. Cho dù bây giờ có bị anh Thường đánh cho một trận thì bọn họ cũng sẽ tuyệt đối không đánh trả.
Chỉ là bọn họ nghĩ mãi vẫn không hiểu trong khi không có mưa gió bão táp gì cả, đang yên đang lành mà cái cây đó lại bị đổ xuống như này chứ?
Bây giờ Thường Hải Ca đâu còn sức lực mà quản bọn họ nữa: “Bác sĩ, qua đây cho tôi.”
Các bác sĩ đều biết nhóm người này không dễ chọc. Lúc đưa bệnh nhân này tới đây cấp cứu, một đoàn xe sang trọng nối đuôi xe cứu thương rồng rắn kéo tới bệnh viện, chứng tỏ bọn họ đều là những người có tiền có quyền.
“Chân của tôi thế nào rồi? Rốt cuộc là thế nào hả?” Thường Hải Ca gầm lên. Anh ta vẫn còn trẻ nên nhất định không thể xảy ra chuyện gì được, nếu không chẳng phải sau này sẽ thành tên tàn phế hay sao?
Đồng thời cũng cảm thấy vô cùng hối hận, trong lòng chỉ muốn hét lên. Lâm đại sư, tôi đã không nghe lời anh rồi!
Nếu cho anh ta thêm một cơ hội nữa, anh ta dám thề với trời tuyệt đối sẽ không tham gia vào bất cứ hoạt động mạo hiểm nào, thậm chí đảm bảo sẽ ở nhà cả ngày từ sáng đến tối, không đi đâu hết.
Bác sĩ do dự chốc lát: “Anh Thường, mong anh chuẩn bị tâm lí thật tốt. Lúc anh xảy ra tai nạn, bởi vì hai chân của anh đã bị đè ở đó quá lâu nên dẫn đến dây thần kinh ở chân bị hoại tử, đã không còn cách nào cứu chữa được nữa. Hơn nữa nếu muốn giữ lấy tính mạng thì chỉ còn cách là… cắt cụt chân.”
Như sét đánh ngang tai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận