Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 609: Lại bỏ trốn

Y tá bên ngoài và thân nhân người bệnh thấy có người mặc mỗi chiếc quần lót trên người chạy nhong nhong như điên trong bệnh viện đều sợ đến mất mật rồi kinh hoàng thét vang. Đặc biệt là trên người bác sĩ Mao còn đang vướng sợi dây thừng, bên dưới là chiếc quần lót màu đỏ tươi làm người xem ngượng ngùng không dám nhìn lâu.
Trong phòng giải phẫu.
Lâm Phàm hít một hơi thật sâu, mặt mỉm cười nhưng nụ cười ẩn phía sau chiếc khẩu trang nên không ai có thể thấy được.
Lúc này, Lâm Phàm quay đầu, nhìn các y tá đang bị trói chặt vào một chỗ, cười thản nhiên nói: “Mọi người vất vả rồi, cô bé đã ổn định. Sau này gặp lại nhé!”
Những y tá đang bị trói vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lâm Phàm, các cô không biết đã xảy ra chuyện gì. Ngay vào lúc sắp kết thúc phẫu thuật, bỗng nhiên bác sĩ Mao đánh ngã toàn bộ các cô, sau đó dưới ánh mắt sợ hãi của các cô, dùng ba cây ngân châm nhỏ dài cắm vào đầu cô bé. Cảnh tượng này làm các cô hết hồn nhưng không thể nào lên tiếng nổi.
Lâm Phàm nhìn thời gian đã đến, không dám dừng lại, mau chóng rút ba cây ngân châm nhỏ dài ra để vào trong hộp đựng dụng cụ. Tất cả đã hoàn thành, bây giờ cô gái nhỏ đang ngủ say sưa, không hề lâm vào hôn mê. Lát nữa khi cô bé tỉnh dậy đã có thể nghênh đón một tương lai tươi đẹp.
Lúc rời khỏi phòng phẫu thuật, Lâm Phàm vẫy vẫy tay với camera, cảnh này cũng đã được ghi lại.
Ngoài phòng phẫu thuật.
Thân nhân người bệnh vừa lo lắng vừa hồi hộp chờ đợi. Vào lúc này, cửa cách ly từ bên trong mở ra, những nhân viên y tế hoang mang nhìn Lâm Phàm, không hiểu vì sao chỉ có một mình bác sĩ Mao bước ra ngoài còn những người còn lại vẫn ở trong phòng.
Chẳng lẽ ca giải phẫu này đã thất bại?
Không thể nào!
Nghĩ đến khả năng này, nhân viên y tế trông coi cửa phòng giải phẫu xúc động muốn rớt nước mắt.
“Bác sĩ, con gái của tôi sao rồi?”
Bỗng nhiên cả đám người bao vây Lâm Phàm, nhất là trong ánh mắt cha mẹ của cô bé đều lóe sáng tia hy vọng, bọn họ mong mỏi có thể nghe được tin tức tốt do chính miệng bác sĩ nói ra. Dù họ biết điều này rất khó xảy ra nhưng trong lòng họ vẫn luôn mong chờ kỳ tích xuất hiện.
Lúc này Lâm Phàm không thể gỡ khẩu trang xuống, bởi vì khi ở Tô Châu Lâm Phàm nhớ là mình đã có hơi bất cẩn, cũng may không bị người ta nhận ra. Có lẽ là do nguyên nhân gì đó mà bọn họ không thể nhận diện được, nhưng lần này hắn vẫn phải cố ý cẩn thận thêm một chút.
Trong lúc Lâm Phàm đang mải đắm chìm trong suy nghĩ về mấy chuyện này, đối với cha mẹ cô bé và họ hàng giống như tiếng sét giữa ban ngày, bác sĩ im lặng có phải ngụ ý là giải phẫu thất bại rồi không?
Thoáng chốc, tiếng la khóc vang trời gây náo loạn cả khu vực phòng chờ, cha mẹ cô bé ngồi lăn ra đất, ôm chầm lấy nhau: “Con gái của tôi…”
???
“Mấy người khóc lóc gì vậy? Phẫu thuật rất thành công, con bé không sao rồi. Sau này chú ý chăm sóc cho tốt sẽ mau chóng bình phục thôi.” Lâm Phàm phản ứng lại, sau đó cười nói: “Hai người vào xem đi!”
“Hả?” Bây giờ cả đám người trong phòng chờ bất ngờ ngẩn người, cha mẹ cô bé ngẩng đầu nhìn bác sĩ với ánh mắt nghi ngờ.
Bỗng nhiên.
“Chính là gã…” Cả người bác sĩ Mao chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, dắt theo một đám bảo vệ và cả nhóm y tá từ thang máy lẫn thang bộ lao đến chặn mọi ngả đường.
“Chết mợ! Tới lẹ dữ!” Lâm Phàm thấy tình trạng này, trong nháy mắt có chút lo sợ. Không ngờ thằng cha này khỏe dễ sợ, có thể phá cửa ra đây. Nếu bây giờ mình còn ở trong phòng giải phẫu biết đâu chừng đã bị họ bắt được rồi, hơn nữa lúc đó chắc chắn sẽ rất nguy hiểm. Hắn không tin rằng đám ôn dịch này sẽ để cho mình thực hiện xong giải phẫu đâu, bảo đảm họ sẽ nhào vào khống chế mình, từ đó sẽ ảnh hưởng đến ca giải phẫu.
Nhưng bây giờ thì không thành vấn đề, phẫu thuật đã kết thúc. Họ có đến cũng chẳng làm được gì. Quan trọng là bây giờ mình phải chạy trốn ngay thôi.
Họ hàng và cha mẹ cô bé ngẩn người, ánh mắt nhìn qua bác sĩ Mao đang mặc quần lót rồi nhìn lại bác sĩ Mao đang mặc đồng phục và mang khẩu trang chỉnh tề, chuyện quái gì xảy ra thế này?
Lâm Phàm cười vẫy tay: “Con gái các người xem như là hữu duyên mới gặp được thần y như tôi đây. Không cần tìm tôi đâu! Hẹn gặp lại mọi người!” Sau đó hắn lấy đà chạy về phía trước, đây là lầu hai, đối diện có một chiếc cửa sổ cách mặt đất hơn một thước đang mở ra. Hắn nhảy lên một cái, phóng qua cửa sổ mất dạng.
Có kỹ năng điền kinh, chuyện chạy nhanh và nhảy cao đối với hắn chỉ là muỗi.
Bác sĩ Mao chân chính hoảng hồn: “Mấy người mau xuống dưới đuổi theo.”
Sau đó bác sĩ chỉ vào mấy y tá nói: “Các cô mau đi với tôi vào phòng giải phẫu xem bệnh nhân thế nào.”
Lúc này, cha mẹ cô bé đã hiểu ra, người vừa rồi họ tưởng là bác sĩ Mao hóa ra không phải là bác sĩ Mao thật, nghĩ đến con gái mình còn ở bên trong, sắc mặt họ trở nên tái nhợt. Chợt thét lên một tiếng nhói lòng, nhào vào phòng phẫu thuật: “Thật khốn nạn! Ôi, Con gái của tôi….”
Bạn cần đăng nhập để bình luận