Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 261: Sưng phù

Hắn không phải siêu nhân, không phải cao thủ võ lâm có nội công trong tiểu thuyết mà là người trần mắt thịt. Khi tác động một lực lên vật khác thì sẽ bị tác động lại một lực tương tự như vậy, bản thân cũng sẽ bị thương, hơn nữa đây là cửa đồng chứ nào phải cửa gỗ.
Nếu là cửa gỗ thì đã bị đập nát rồi chứ đâu còn giống như bây giờ.
"Hự!"
Lại đập một phát nữa, cửa đồng càng rung lắc mạnh hơn, trên tường xuất hiện vài vết nứt.
Cảnh sát kinh hoàng nhìn cảnh tượng khó tin trước mắt. Kinh khủng, thật sự là quá kinh khủng!
Những người dân vây xem chỉ biết nhìn chằm chằm vào những gì đang diễn ra trước mắt như không còn nhớ đến điều gì khác.
Hình ảnh trước mắt họ lúc này đúng là quá giả dối!
Lâm Phàm bước chân phải lên, gân xanh trên trán nổi cộm, mồ hôi tuôn ra như suối, dồn hết sức lực nện cả hai tay lên cửa đồng.
Rắc rắc!
Bản lề cửa bật tung, tách ra khỏi hẳn với bức tường, thanh sắt nhỏ được đóng vào tường lại có thêm vết nứt. Đương nhiên những người khác không nhìn thấy, nhưng hắn có thể cảm nhận được. Sắp rồi... sắp rồi.
Ầm!
Ầm!
Những cú chưởng nối tiếp nhau, mỗi một chưởng đều ẩn chứa sức mạnh vô biên. Người xung quanh những tưởng mặt đất dưới chân như chấn động, tiếng động trầm thấp kia đinh tai nhức óc như sắp thủng màng nhĩ.
Trong bộ đàm.
"Bên các anh làm sao thế? Sao lại ồn thế kia?"
Cảnh sát ở hiện trường bần thần cầm bộ đàm lên, thẫn thờ thốt: "Siêu nhân đang phá cửa..."
Bộ đàm: "...?"
Ầm!
Một chưởng cuối cùng.
Cửa đồng sụp xuống trong tiếng ầm dữ dội.
Lâm Phàm thở hồng hộc, giây phút ngắn ngủi vừa rồi hắn đã dùng hết toàn bộ sức lực, hai cánh tay run bần bật như đã tê liệt, không còn cảm nhận được gì.
Lâm Phàm quát: "Xong rồi, còn nhìn cái gì? Sao còn chưa đi vào!"
Bấy giờ mọi người mới hoàn hồn, lập tức chạy vào trong nhà.
"Tôi ôm eo đứa bé đẩy lên, các anh kéo chân, bác sĩ mau qua đây kiểm tra nạn nhân!"
"Tránh ra, để bác sĩ đi lên!"
Trong phòng truyền đến âm thanh bận rộn, t, tiếng khóc của mẹ đứa trẻ, tiếng kêu vội vã của cảnh sát truyền ra từ trong căn hộ...
Giờ phút này, tất cả mọi người đều ùa vào căn hộ.
Lâm Phàm nhìn lướt vào căn hộ được lắp hai cửa chống trộm kia, bên trong được bài trí nguy nga và lộng lẫy, nhìn là biết có giá trị rất cao, nhưng có cần thiết phải dùng đến hai cửa chống trộm không?
Hắn rời khỏi đây, đi vào thang máy. Nơi này không còn chuyện của hắn nữa rồi.
Xuống đến tầng một.
Các nhân viên cứu hỏa cầm dụng cụ vội vàng vào thang máy.
Lâm Phàm chắp hai tay sau lưng, hai tay nắm chặt, bình tĩnh rời khỏi đây.
Ra ngoài.
Lâm Phàm nhìn hai bàn tay của mình thì đau lòng muốn khóc đến nơi.
"Sưng quá trời sưng!"
"Sưng to đến nỗi chẳng còn cảm giác gì luôn..."
Kỹ năng mà bách khoa toàn thư cho đúng là rất đáng gờm nhưng không phải dùng để chống lại cửa đồng, đập cửa đồng đến sụp xuống thì có khi đi luôn cái tay quá.
Nhìn tình hình, có vẻ phải chăm lo cho cái tay này mấy ngày để nó lành lại thôi.
Chủ tầng hai mươi sáu về đến nhà.
Ông ta thấy cửa đồng nằm trên đất thì há hốc mồm.
Không phải ông ta tiếc cái cửa đồng mà nghĩ đến lúc mua khóa cửa vân tay không lỗ này, người bán đã nói không ai có thể mở được loại khóa đó.
Nhưng bây giờ thì sao?
Vừa về đã thấy cửa chống trộm nhà mình nằm dưới đất một cách thê thảm.
Hàng xóm xung quanh đang cảm thán.
"May mà do đầu đứa bé này to, nếu không thì hậu quả không lường trước được."
"Đúng đấy, cửa sổ chống trộm của khu chung cư chúng ta là dạng không được đặt thêm gì ở ngoài nhưng chủ căn hộ này lắp thêm bằng được, không ngờ đã cứu đứa bé một mạng."
"Đây là tầng hai mươi sáu nữa chứ, nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi."
"Ơ, cái cậu phá cửa kia đâu? Có ai thấy cậu ấy không?"
"Không, mới nãy còn ở đây mà, sao vừa quay đi đã biến mất tăm rồi?"
"Làm việc tốt vì nghĩa đây mà, đúng là Lôi Phong mà!"
Sau khi đứa bé được xe cứu thương chở đi, cảnh sát bắt đầu xử lý tàn cục. Lúc họ kể chuyện này cho đồng nghiệp ở tầng dưới, ai nấy đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Đùa gì thế?
Nếu không nhìn tận mắt thì dù có kể ai nghe cũng không ai tin.
May mà ở hiện trường có người quay video, đã quay lại toàn bộ cảnh tượng kinh tâm động phách ấy.
Lâm Phàm đi ngang qua một phòng khám nhỏ.
Ông bác sĩ già bên trong đang đeo kính lão đọc báo.
"Phiền bác sĩ khám tay giúp tôi một chút rồi kê thuốc cho tôi với." Lâm Phàm đi vào, chìa hai tay về phía ông bác sĩ già. Tay của hắn nhất định là phải chữa trị rồi, sưng phồng ra thế này, cầm tay lái xe còn không nổi.
Ông bác sĩ đẩy kính lão lên: "Làm gì mà sưng phù lên thế?"
Lâm Phàm bình tĩnh đáp: "Đập cửa nên ra thế đấy."
Bác sĩ già đụng vào một cái: "Đau không?"
Lâm Phàm gật đầu, thấy ông ta hỏi thừa quá: "Kê cho tôi ít thuốc giảm sưng chắc cũng được chứ?"
Ông bác sĩ đứng dậy, đi tới quầy thuốc: "Cậu sưng ghê quá, nặng đấy. Giờ vẫn chưa bôi thuốc được đâu, chườm đá vùng đó trong vòng hai mươi tư giờ, hai mươi tư giờ sau thì chườm nóng. Đây là thuốc viên Tam Thất trị thương, có tác dụng lưu thông máu và làm tan cục máu đông, giảm sưng giảm đau. Đừng nôn nóng, bình thường khoảng chừng bốn năm ngày là bớt sưng rồi. Nếu tình trạng chuyển biến xấu thì đến bệnh viện khám ngay, đừng cố làm việc, phải hạn chế vận động."
Lâm Phàm gật đầu, mặc dù tay bị sưng nên không tiện hành động lắm nhưng hắn vẫn không hối hận, chí ít anh đã cứu được một đứa bé, hoàn toàn xứng đáng.
Hắn trả tiền xong rồi thì rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận