Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 971: Lý do quái đản

"Cẩu gia, có một người hôm qua không xuất hiện, mày xem có ở chung quanh không?" Lâm Phàm hỏi.
Hắn xem không ít phim, vào lúc quan trọng những tên Boss lớn như này đều trốn ở chỗ tối quan sát tình huống bên ngoài, nếu tình huống không thích hợp sẽ rời đi trước. Cẩu gia đang nằm sấp trên mặt đất, chóp mũi giật giật, đột nhiên nó đứng lên, co cẳng chạy về phía trước.
Mà đó là phía hộp đêm.
"Tên này đến trốn luôn trong hộp đêm sao?" Lâm Phàm nghĩ trong lòng, nhưng ngẫm lại cũng đúng, ở nơi đó càng khó bị người khác phát hiện.
Khá thông minh.
Nhưng đối mặt với Cẩu gia, cho dù lão có thông minh đến đâu, cũng không thoát khỏi mũi cẩu gia.
Tầng 2.
Bọ Cạp nằm sấp trên lan can quan sát, hắn hòa mình vào trong đám người trông rất bình thường, căn bản sẽ không khiến người khác chú ý.
Nhưng đúng lúc này, tính cảnh giác làm cho hắn cảm giác được, hình như bị người ta để ý tới.
Khi quay đầu lại, phát hiện một thanh niên nhìn chằm chằm vào mình.
Giờ khắc này, trong lòng Bọ Cạp nhảy dựng lên, có loại cảm giác không ổn. Hắn chạy trốn khắp nơi, luôn không bị người ta phát hiện là dựa vào tính cảnh giác này.
Sau đó không chút suy nghĩ, trực tiếp xoay người, đi về phía nhà vệ sinh bên kia.
Lâm Phàm hơi kinh ngạc, tên này lại phát hiện ra mình.
Hắn còn tưởng rằng tên này sẽ chạy vào trong đám người, không nghĩ tới lại đi về phía nhà vệ sinh, đây không phải là tự chui đầu vào lưới sao.
Mà Bọ Cạp trong lòng thầm nghĩ, bây giờ hắn chưa biết đối phương có lai lịch gì, có bao nhiêu người.
Nếu trốn vào trong đám người, rất khó nói trong đó không có người của đối phương, chỉ có trong phòng vệ sinh trước rồi trực tiếp bắt đối phương.
Với thân thủ của hắn, bảy tám tên cao lớn cũng không thể tiếp cận.
Muốn bắt tao, chúng mày còn non lắm.
Người trẻ tuổi, chỉ có trách chính mình quá tự tin.
Cửa phòng vệ sinh.
Lâm Phàm dừng bước, sau đó liếc mắt với Cẩu gia, Cẩu gia không do dự nâng chân chó lên rồi bước vào.
Bọ Cạp đột nhiên cúi đầu, lúc mới định ra tay thì phát hiện chỉ là một chú chó đất nhỏ. Gã ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó không khỏi cảnh giác, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa ra vào.
Cẩu gia đứng mũi chịu sào nhưng không nghĩ tới tên này dám lờ Cẩu gia, việc này không thể nhịn được.
"Gâu Gâu." Cẩu gia sủa to: "Mau đi vào, tên này trốn ở cửa. ”
Bọ Cạp trừng mắt nhìn Cẩu gia Nicholas muốn cho nó câm miệng, sau đó hết sức chăm chú nhìn cửa, chỉ cần đối phương vừa tiến vào thì sẽ lập tức tấn công.
Lâm Phàm nở nụ cười, trực tiếp bước vào.
Một nắm đấm nhanh như gió đánh úp tới.
Đương nhiên, nắm đấm này không thể nhanh như gió được.
Lạch cạch!
Lâm Phàm giơ tay lên, nắm lấy nắm đấm của đối phương, cười nói: "Sức lực cũng lớn đấy.”
Chỉ là vẻ mặt hời hợt của hắn cho thấy nắm đấm của đối phương không có chút lực nào.
Sắc mặt Bọ Cạp chợt thay đổi, cảm giác không thể tưởng tượng nổi, gã ta không ngờ tới đối phương lại dễ dàng tiếp được nắm đấm của mình.
Phòng vệ sinh chật hẹp, căn bản không thể phát huy, nhưng ngay sau đó chính là một cú đá được tung ra.
"Ha ha, tên trùm ma túy, tội phạm bị truy nã, ông xong đời rồi." Lâm Phàm cười rất vui vẻ, không hề xem đối phương ra gì.
Lâm Phàm thành thục chế ngự đối phương.
Vẻ mặt Bọ Cạp ngơ ngác không dám tin nói: "Rốt cuộc mày là ai? Mày là cảnh sát à? ”
Lâm Phàm: "Không phải.”
Nghe thấy đối phương nói không phải cảnh sát, Bọ Cạp không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nếu là cảnh sát, vậy gã ta thật sự xong đời.
Bọ Cạp nhìn chằm chằm Lâm Phàm: "Rốt cuộc mày muốn gì? Hình như tao chưa từng đắc tội mày đúng chứ.”
"Chưa từng." Lâm Phàm lắc đầu.
Bọ Cạp: "Vậy tại sao mày lại bắt tao?"
Lâm Phàm im lặng một lát, sau đó nghiêm túc nói: "Bởi vì tôi là một công dân tốt.”
Bọ Cạp: “???”
Gã ta đơ luôn rồi, tên này nói vậy là có ý gì?
Lâm Phàm bật cười: “Tôi là công dân tốt, ai cũng có trách nhiệm duy trì trật tự ở Thượng Hải. Ông là một tên trùm ma túy đã bị tôi bắt được, đợi lát nữa sẽ dẫn ông đến cục cảnh sát, để ông ở trong tù suy nghĩ kỹ lại. ”
Bọ Cạp giãy giụa một hồi: "Người anh em, có gì thì từ từ nói, đừng xúc động. Rốt cuộc cậu muốn gì, chỉ cần cậu chịu thả tôi, tôi có thể thỏa mãn bất kỳ yêu cầu gì của cậu. ”
Lâm Phàm lắc đầu: "Ông không thỏa mãn được." Sau đó hắn tươi cười: "Chỉ cần giao ông cho cảnh sát, tôi có thể nhận được giải thưởng công dân tốt thêm một lần nữa. Nếu may mắn có khi còn mở thêm đại hội khen thưởng, vậy thì thật sảng khoái.”
“Ha ha!” Lâm Phàm cười: "Ông có biết giải thưởng công dân tốt đại diện cho cái gì không? Đó là thể diện.”
Bọ Cạp trợn tròn mắt, gã ta phát hiện người trước mắt này chẳng lẽ là một tên ngốc.
Giải thưởng công dân tốt?
Đây cmn rốt cuộc là lý do quỷ gì.
Đột nhiên, Bọ Cạp phát hiện mình không nhúc nhích được, tứ chi như bị chế trụ. Gã ta bỗng cảm thấy sợ hãi, cảm thấy có lẽ mình sẽ phải ngã ngựa ở chỗ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận