Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 658: Đi khám bệnh

“Lão sư! Theo như tôi được biết, đối với loại gãy chân này khả năng thúc đẩy sinh cơ thành công rất thấp, nếu như thời gian quá dài hoặc do con người cố ý tạo thành thì các dây thần kinh bên trong đã chết, cái này.......” Triệu Minh Thanh nói thao thao bất tuyệt còn làm vài sợi râu ở cằm cũng khe khẽ run lên.
Lâm Phàm quay đầu: “Có thể im lặng một chút hay không.”
“Lão sư! Tôi còn chưa hiểu nên mới hỏi một chút.” Triệu Minh Thanh rất kích động.
“Im lặng.” Lâm Phàm nghiêm túc nói một lần nữa, ông lão này tuổi đã lớn như vậy mà sao lòng còn nhiều bất ổn giống như những đứa trẻ chưa trải sự đời thế này.
Triệu Minh Thanh lập tức ngậm miệng lại, nhưng khi nhìn vào nội dung trong sổ ghi chép thì đầu óc cũng lại tự hỏi, những thứ thuốc này kết hợp lại với nhau thì có công hiệu như thế nào đây?
Dưới sự hướng dẫn của Triệu Minh Thanh thì rất nhanh bọn họ đã đến nhà thuốc chuyên cung cấp thuốc Trung Y.
“Chúng ta đến nơi này làm gì?” Lâm Phàm hỏi.
Triệu Minh Thanh nói: “Đây là công ty chuyên bán thuốc Trung Y, tất cả các bệnh viện đều nhập hàng ở đây. Công ty này đều bán hàng có chất lượng, không có hàng giả, hàng nhái đâu.”
Lâm Phàm gật đầu, xem ra không hổ là lão làng trong giới, biết chuyện gì cũng nhiều hơn so với người bình thường.
“Lão sư! Số lượng của những loại thuốc này cũng không ít nha.” Triệu Minh Thanh nói, sau đó bước xuống xe rồi bắt đầu gọi điện thoại. Ngay lập tức có người phụ trách từ trong công ty đi ra, nhiệt tình tiếp đãi. Sau đó ông ta giao phần ghi chú tên thuốc cho người phụ trách này.
“Chuẩn bị cho tôi một vài loại thuốc, lấy hàng có chất lượng tốt nha.”
Người phụ trách là một người đàn ông trung niên, bây giờ cười nói: “Ông Triệu! Ông đừng trêu chọc chúng tôi nữa, sao chúng tôi có thể lấy hàng giả cho ông được. Ông chờ tôi một chút, bây giờ tôi sẽ cho người đi lấy thuốc cho ông.”
Sau khi người phụ trách này rời đi, Triệu Minh Thanh cười nói: “Mặc dù, ở đây là công ty thuốc, nhưng mà trong đó có không ít dược liệu là hàng loại hai. Mà lần này là tôi đích thân tới nên bọn họ không dám làm thật giả lẫn lộn đâu.”
Khoảng một thời gian ngắn sau, mỗi một loại thuốc Đông y đều được soạn ra xong, rồi được gói lại kỹ lưỡng, sau đó được để toàn bộ vào phía sau xe. Hiện tại bên trong chiếc sang trọng có giá trị hơn trăm vạn toàn là mùi thuốc Trung Y.
Lâm Phàm vừa định trả tiền thì Triệu Minh Thanh đã nhanh chóng giành phần nói: “Ghi sổ cho tôi đi. Lão sư! Tôi là khách quen của công ty, doanh số mua hàng hàng năm cũng không ít, nên thường kết sổ vào cuối năm.”
Có người thanh toán cho mình cầu còn không được, hắn cũng không để ý những thứ này. Nhưng mà Triệu Minh Thanh vô cùng tò mò, không biết rốt cuộc lão sư mua nhiều thuốc như vậy để làm gì? Nhưng ông ta cũng không hỏi nhiều, đợi lát nữa lão sư sẽ dẫn ông ta đi trải đời, đến lúc đó sẽ biết tình hình thực tế là như thế nào.
Nhưng sau khi hai người Lâm Phàm xuất phát thì người ở trong chiếc xe chạy đằng sau lại vô cùng kinh ngạc.
Triệu Bân: “Cha tới đây làm gì? Hơn nữa còn mua thuốc Đông y nhiều như vậy.”
Triệu Lực Hành hơi im lặng rồi nói: “Không biết nữa, nhưng chắc chắn không phải là chuyện gì tốt hết. Chú nghĩ thử đi, người này không cần tiền mà cần thuốc hiển nhiên biết rõ cha là người như thế nào. Với thân phận của cha thì nợ tiền thuốc bao nhiêu mà không được, đương nhiên sẽ có người cho nợ thôi. Anh nghĩ người này chắc chắn muốn lấy số thuốc làm chuyện mờ ám gì rồi, muốn để cha tính tiền rồi sẽ đem chúng đi bán, thật là một kế hay mà.”
“Anh cả! Tại sao người này không trực tiếp lấy tiền của cha vậy?” Triệu Bân nghi ngờ nói.
Triệu Lực Hành cười nói: “Chuyện này còn phải hỏi sao? Lừa tiền trực tiếp là phạm pháp đó, đến lúc đó thân phận của hắn cũng sẽ bị bại lộ. Nhưng mà chuyển sang lấy thuốc thì lại khác, không cần phải giao dịch qua ngân hàng. Nếu như không phải anh em mình lo xa thì chú nghĩ thử đi ai mà có thể phát hiện ra chứ.”
“Thì ra là vậy.” Triệu Bân gật đầu, cảm thấy anh cả của mình thật là quá thông minh, ngay lập tức có thể hiểu rõ hết được ngọn ngành bên trong chuyện này.
“Tiếp tục theo dõi đi, xem thử rốt cuộc hắn muốn làm trò gì.” Bây giờ, Triệu Lực Hành có thể kết luận chắc chắn cha của mình là bị người ta lừa gạt rồi.
.......
Cô nhi viện Nam Sơn.
Triệu Minh Thanh nhìn quanh một lượt hỏi: “Lão sư! Chúng ta tới đây làm gì?”
Lâm Phàm liếc mắt nhìn Triệu Minh Thanh: “Để khám bệnh, chờ chút nữa ông sẽ hiểu.”
Sau đó gọi điện thoại cho Hàn Lục, để anh ta mang số thuốc trên xe này vào. Nhìn nguyên một xe thuốc nhiều như vậy hắn cũng cảm thấy ngán khi phải khiêng vào.
Viện trưởng Hoàng không nghĩ tới Lâm đại sư đã quay lại nhanh như vậy. Đặc biệt là khi nhìn thấy Hàn Lục khiêng đồ vào thì vô cùng ngạc nhiên, không biết ở bên trong là đồ vật gì.
Triệu Minh Thanh vẫn luôn đi sau lưng Lâm Phàm, ông ta cũng không rõ lão sư là muốn làm gì. Nhưng khi nhìn thấy những đứa trẻ kia thì hai hàng lông mày của ông ta nhíu lại, giống như đã hiểu ra được.
“Viện trưởng Hoàng! Nhờ cô kêu bọn nhỏ xếp hàng giúp tôi, tôi chuẩn bị khám cho bọn nhỏ một chút.” Lâm Phàm nói.
Viện trưởng Hoàng nhìn về phía Lâm Phàm: “Lâm đại sư! Cậu muốn làm gì vậy? Tôi không hiểu.”
Lâm Phàm cười nói: “Đợi chút nữa sẽ hiểu thôi.”
Viện trưởng Hoàng gật đầu, cũng không hỏi nhiều, chuyện đã như vậy rồi cứ dựa theo lời của Lâm đại sư mà làm thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận