Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 603: Bắt quả tang

Ông lão rất tò mò về vị đại sư chữa bệnh cho mình. Không biết vị đại sư rốt cuộc là ai, nhưng đại sư lại không nói, giống như không muốn để cho người khác biết tên của ngài ấy vậy. Tuy rằng ông là một ông già nhưng không phải đồ ngốc, bản thân mắc bệnh gì, ông đều biết rõ. Ông biết đại hạn của mình sắp tới, bệnh này căn bản là không có thuốc chữa.Nhưng bây giờ lại có sự thay đổi, cơ thể của ông thật sự đang chậm rãi trở nên tốt hơn.
Bà lão: “Ông già, tay ông đang cầm cái gì vậy?"
Ông lão cười nói: "Không có gì! Trưa nay chúng ta ăn gì? Tôi muốn ăn thanh đạm một chút!"
Bà lão cười nói: "Được, được! Tôi sẽ chuẩn bị cho ông ngay!"
Nhìn bà lão rời đi, trên mặt ông lão lộ ra nụ cười, sau đó cất mấy gói thuốc còn lại vào trong tủ. Đây chính là thuốc cứu mạng đấy. Hơn nữa lời của đại sư nói, ông đều nghe rõ. Ông tự mình sắc thuốc, mỗi ngày một gói, uống xong là bệnh có thể khỏi rồi
Buổi chiều, 3 giờ.
Ông lão lại vui vẻ đi ra ngoài dạo một vòng.
Đi ngang qua quầy phục vụ.
"Ông ơi! Ông lại đi ra ngoài ạ?" Các y tá hỏi.
Ông lão: “Đúng vậy! Ông đi dạo một chút."
Y tá nhiệt tình nói: "Ông ơi! Ông có muốn cháu đi cùng ông không?"
Hiện tại ông phải đi gặp đại sư, làm sao có thể để cho người khác đi theo chứ nên sau đó xua tay: “Không cần, không cần! Các cháu còn có việc của các cháu, ông tự mình đi là được rồi!”
Sau đó ông lão lập tức bước nhanh hơn, nhưng khi đến cửa lại gặp phải bác sĩ chính.
"Cụ Trần, khí sắc của cụ rất tốt đấy!" Bác sĩ điều trị cười nói.
"Bác sĩ Lý, khí sắc của tôi vẫn luôn tốt mà." Ông lão cười nói: “Bác sĩ Lý, tôi có việc phải đi xuống trước, lần sau chúng ta lại gặp. "
Sau khi ông lão rời đi, y tá ở cửa gọi bác sĩ Lý lại: “Bác sĩ Lý! Tôi phát hiện từ hôm qua khí sắc của ông lão đã bắt đầu tốt lên. Anh nói xem, liệu căn bệnh ung thư này có thể tự động biến mất hay không?"
Bác sĩ Lý vừa nghe thì lập tức nở nụ cười: “Ung thư tự động tốt lên? Mấy người đây là nghe ai nói vậy? Chuyện này là không có bất kỳ căn cứ y học nào. Chỉ là khí sắc của Cụ Trần này thật sự không giống trước kia. So với trước kia, quả thực là một trời một đất. Vừa hay, mấy người cùng tôi đến phòng bệnh đi, tôi muốn nói với người nhà vài câu. "
Trong phòng bệnh.
Đột nhiên có một tiếng hét kinh ngạc vang lên.
Bác sĩ Lý kinh ngạc nói: "Bà Trần, bà nói hôm qua Cụ Trần không uống thuốc giảm đau sao?”
Lúc này, thuốc trong tay bác sĩ chính là thuốc giảm đau được kê cho Cụ Trần, nhưng hiện tại ông lão lại không uống một chút nào, vẫn nguyên vẹn đặt ở đó.
Bà Trần gật đầu: “Từ ngày hôm qua, ông lão đã không uống thuốc rồi. Tôi đưa cho ông ấy uống, ông ấy lại nói cơ thể không đau, rất thoải mái.”
"Làm sao có thể chứ?" Bác sĩ Lý nghĩ không ra, chuyện này căn bản không có khả năng. Người bệnh ung thư trong giai đoạn cuối sẽ đau đớn, không tài nào chịu nỗi. Khi lên cơn đau, quả thực chính là muốn lấy mạng người, nhưng hiện tại ông cụ Trần này ngay cả thuốc giảm đau cũng không uống mà lại còn nói cơ thể không đau, chuyện này căn bản là không có khả năng.
Y tá ở một bên xen vào nói: "Bác sĩ Lý, chúng tôi phát hiện khí sắc của Cụ Trần thay đổi rất lớn, giống như thay đổi trong nháy mắt vậy. Hơn nữa gần đây ông ấy rất hay đi ra ngoài. Anh nói xem, trong đó có thể có vấn đề gì hay không?”
Bác sĩ Lý nghĩ không ra: “Cô xuống tìm Cụ Trần, hỏi ông ấy xem đây là tình huống gì đi!"
Y tá gật đầu: “Tôi sẽ đi ngay bây giờ."
.......
Nơi cũ.
"Đại sư, tôi nghĩ không ra, vì sao ngài giúp tôi chữa bệnh vậy?" Ông lão tò mò hỏi.
Lâm Phàm cười nói: "Đây là duyên phận! Tôi đã đến mấy bệnh viện, cũng nói với người khác là tôi có thể khám bệnh cho họ, chỉ là những người đó không tin.”
Ông lão gật đầu: “Chuyện này cũng đúng! Hiện tại bác sĩ tốt đều là ở bệnh viện lớn, những người như đại sư thì người bình thường thật đúng là sẽ không tin. Chỉ có tôi biết rõ mình sắp chết nhưng lại không nỡ chết cho nên mới có thể dám thử một lần.”
Ông lão này quả thật rất biết nói đùa, Lâm Phàm cũng cười hỏi: "Sự thay đổi của ông, có ai nhận ra không?"
Ông lão nhanh chóng nói: "Có! Các y tá đều nhận ra sắc mặt của tôi đã thay đổi, tốt hơn trước kia rất nhiều.."
Lâm Phàm rút ngân châm trên người ông lão ra: “Được rồi, đại công cáo thành! Nhớ kỹ lời tôi nói, mỗi ngày ông đều phải uống mấy gói thuốc mà tôi đã cho. Sau khi uống xong, bình thường ông phải chú trọng phối hợp dinh dưỡng, như vậy thì cơ thể có thể khỏe mạnh lại như trước kia. Còn nữa, đừng nói với người khác là tôi chữa bệnh cho ông.”
Ông lão gật đầu: “Yên tâm đi! Cậu không cho tôi nói, tôi cam đoan sẽ không nói cho bất kỳ ai!'
"Ông Trần, anh đã làm gì ông Trần vậy hả?" Đúng lúc này, một giọng nói từ xa truyền đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận