Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 604: Sợ hết hồn

Lâm Phàm nhìn thấy bóng dáng ở phía xa thì hơi sửng sốt. Con mẹ nó! Thế mà bị phát hiện rồi! Sau đó hắn không nói thêm gì mà lập tức đứng dậy rời đi: “Chuyện còn lại giao cho ông, tôi đi trước! Sau này có duyên gặp lại."
"Đại sư. Đại sư.... " Ông lão vội vàng đứng dậy, sau đó gân cổ họng hét lên: "Đại sư! Cám ơn ngài....”
Lâm Phàm xua tay, lập tức cong đít chạy đi, biến mất trong bệnh viện.
Y tá thở hồng hộc đi tới trước mặt ông lão: “Ông ơi, hắn đã làm gì ông vậy?"
"A?" Cụ Trần chớp chớp mắt, hỏi gì cũng trả lời không biết: “Không biết nha.... ”
.......
“Hên là chạy nhanh, không thì bị đám bác sĩ đó tấn công tập thể rồi.” Ra khỏi bệnh viện, Lâm Phàm đi thẳng đến nhà ga, chắc chắn hắn mà còn ở đây thế nào cũng sẽ xảy ra chuyện cho mà xem.
Còn bốn thành phố nữa, hắn chưa nghĩ được mình sẽ đi thành phố nào tiếp theo, nhưng phương án Nam Kinh cũng là không tệ.
Nơi này không xa, ngồi xe lửa một thời gian là đến nơi.
Qua lần điều trị này, hắn đã hiểu sâu sắc y thuật trong kiến thức lớn của Bách Khoa Toàn Thư biến thái đến cỡ nào, trong lúc đó ở bệnh viện Tô Châu, ông cụ Trần đang bị một nhóm người bao vây.
Trong lòng bác sĩ Lý tò mò: “Cụ Trần, y tá nói người thanh niên kia là ai?”
Ông Trần lắc đầu: “Ông đã nhận lời người ta sẽ không tiết lộ ra, mấy đứa có hỏi thì ông cũng không nói đâu.”
Bạn già của ông Trần thầm lo lắng: “Bác sĩ, ông lão nhà tôi thế nào rồi? Có phải ông ấy bị người ta lừa gạt không? Hay thế nào?”
Trong đầu bác sĩ Lý tính toán một hồi, sau đó gật đầu: “Căn cứ vào quan sát sơ bộ, chắc chắn cụ Trần đã bị gạt rồi. Hiện giờ ở bệnh viện có rất nhiều tên lừa đảo, chắc là tên này thấy khát vọng sống của bệnh nhân từ đó bắt đầu gạ gẫm hòng chiếm đoạt tài sản.”
“Hả?” Bạn già nghe xong, sợ quá khóc nấc lên: “Ông nhà ơi, ông không sao chứ hả? Cái thằng lừa đảo đó đã làm gì ông? Ông có thấy khó chịu ở đâu không thế?”
Ông Trần nghe xong không phục: “Đại sư gạt tôi khi nào? Người ta giúp tôi chữa bệnh, hiện giờ cơ thể tôi rất nhẹ nhàng, rất khỏe mạnh đây này.”
Y tá đứng bên cạnh khuyên can: “Cụ ơi, cụ phải tin tưởng bác sĩ. Bây giờ lừa đảo đầy đường, ông tuyệt đối không nên tin vào mấy tay lừa đảo bên ngoài. Những lỗ kim chi chít trên người cụ, cháu nhìn còn phát sợ đó. Hơn nữa chúng cháu còn tìm được ngân châm trong thùng rác đây này, đây là loại ngân châm rẻ tiền dùng một lần đấy ạ.”
Ông Trần xua xua tay: “Mấy đứa đừng có hỏi nữa, ông không nói đâu. Với lại người ta không hề gạt tiền của ông. Bạn già à, bà đừng có sợ bóng sợ gió. Không phải lừa đảo đâu. Bà nhìn xem bây giờ thân thể tôi vô cùng nhẹ nhàng, có tí triệu chứng bệnh tật nào đâu chứ!”
….
“Bác sĩ Lý, anh ra đây một chút.” Lúc này ở ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gọi của đồng nghiệp.
Bác sĩ Lý gật đầu với y tá đang đứng cạnh cửa để họ khai thác thông tin từ cụ Trần, sau đó bước ra ngoài hỏi: “Chuyện gì thế?”
Bác sĩ bên ngoài thấy bác sĩ Lý, gương mặt có vẻ ngạc nhiên sau đó lấy ra một tờ giấy: “Đây là kết quả xét nghiệm của chúng tôi, tế bào ung thư trong cơ thể bệnh nhân đã dần dần biến mất. Bệnh tình đang giảm bớt và ngày càng phát triển theo chiều hướng tốt hơn. Mọi người đã làm bằng cách nào? Đây chính là bệnh nhân thời kỳ cuối đấy, rõ ràng không có khả năng có thể hồi phục được mà.”
“Cái gì?” Bác sĩ Lý trợn trừng mắt, không dám tin hỏi: “Mọi người chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn, xét nghiệm này không hề có bất kỳ sai sót nào. Lúc tôi đến lấy kết quả cũng đã cẩn thận kiểm tra lại một lúc, không phải cầm nhầm cũng không phải máy móc có vấn đề. Chính xác 100% luôn đấy.”
Bác sĩ Lý không thể tin nổi chuyện này có thể xảy ra. Sau đó xuyên qua khe cửa nhìn thẳng vào phòng ông Trần: “Thôi, tạm thời chuyện này anh đừng nói với ai, trước tiên đợi tôi điều tra rõ ràng đã.”
“Mấy đứa đừng có hỏi ông nữa, ông đã nói là ông hứa với người ta rồi, không nói mấy cháu biết được đâu.” Ông Trần nói.
Bác sĩ Lý hít một hơi thật sâu: “Cụ Trần đã nhận lời người ta tất nhiên phải giữ bí mật. Nhưng mà bây giờ cụ nên biết tình trạng của mình, vừa rồi đã có kết quả xét nghiệm của cụ, cơ thể của cụ bỗng nhiên thay đổi tốt hơn, tế bào ung thư dần dần biến mất chỉ là tạm thời không biến mất hoàn toàn.”
Ông Trần cười nói: “Ông biết chứ, cơ thể của mình nên ông rõ nhất. Việc chưa hoàn toàn bình phục là do ông muốn sau này từ từ điều dưỡng.”
“Ra vậy!” Bác sĩ Lý đã hiểu. Anh ta không tin có người có thể trị bệnh ung thư nhưng bây giờ có một nhân chứng sống đang đứng sờ sờ trước mặt anh ta, muốn không tin cũng không được.
“Cụ Trần à, cụ có thể nói cho cháu biết anh ta là ai có được không?” Bác sĩ Lý hỏi.
Ông Trần lắc đầu: “Bác sĩ Lý, không phải ông không muốn nói nhưng thật sự ông không thể nói. Đời này ông chưa từng thất tín với ai, nếu bây giờ ông nói ra thì cháu nghĩ thử xem sau này ông có mặt mũi nào đối mặt với đại sư đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận