Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 257: Lâm đại sư đừng giận

Hôm sau!
Tin tức được đăng lên, tạo ra chấn động.
Cư dân mạng đều không dám tin vào những gì mình thấy.
“Bánh kếp của khách sạn Duyệt Hải Đại có chứa chất cấm, làm người ăn bị nghiện sao?”
Nhìn thấy tin tức này, cư dân mạng đều mơ hồ. Trước đó họ mới khen vài câu, hôm sau đã bị người khác tạt nước, tốc độ này cũng nhanh quá rồi.
Những người trước kia hả hê nghe ngóng, bây giờ cũng vội vàng ngậm miệng.
Bọn họ cảm thấy mặt mũi đều bị đánh bôm bốp từng cái.
“Ha ha ha, cười chết mất! Đám người lúc trước thổi phồng khen ngợi khách sạn Duyệt Hải Đại đều chạy đâu hết rồi? Có giỏi thì khen tiếp đi.”
“Kinh khủng quá!”
“Khách sạn lớn vậy mà lại làm chuyện đó.”
“Thật đáng sợ!”
“Cuối cùng cũng hiểu vì sao Lâm đại sư không chút phản ứng, căn bản không coi khách sạn Duyệt Hải Đại này là đối thủ.”
“Ai ở gần hiện trường chỗ Lâm đại sư thế? Mau chạy đi chụp một tấm hình đi. Để tôi xem, còn ai không biết xấu hổ mà quay lại đó.”
“Tôi ở lầu đối diện đây, để tôi chạy đi nhìn một cái.”
......
Bánh kếp của khách sạn Duyệt hải Đại có vấn đề, điều này làm tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc. lúc này, mấy người ủng hộ khách sạn cũng ngậm miệng không dám hé răng.
Tại phố Vân Lý.
Lâm đại sư!
Trong tiệm, Lâm Phàm ngồi đó chơi điện thoại, Bây giờ Weibo của hắn đã khôi phục lại sự yên bình, ngay cả Chiến thần mắng chửi cũng biến mất không thấy. Hiển nhiên, đây chính là một sự kiện đáng buồn nhất trong cuộc đời của anh ta, làm anh ta không thể hồi phục.
Điền Thần Côn đứng bên cạnh Lâm Phàm: “Ha ha ha, hôm nay số người đứng xếp hàng còn nhiều hơn cả ngày trước. Nhưng mọi người đều đeo khẩu trang, chẳng lẽ ở đất Thượng Hải này cũng có sương mù sao?”
Lâm Phàm cười cười: “Chuyện vô nghĩa! Mau đi phát thẻ số đi.”
“Đúng vậy!.” Tâm tình Điền Thần Côn rất tốt, những người dân kia trở lại làm ông ta rất đắc ý. Trước đó mấy ngày còn không hợp ý nhau, hôm nay lại thành thật đứng xếp hàng đợi mua bánh.
Bên trong đám người.
Những người dân luôn ủng hộ Lâm đại sư hết mình đang âm dương quái khí nói:
“Ôi trời! Hôm nay mặt trời mọc phía tây à? Sao nhiều người tới đây vậy ta? Hôm qua cũng chỉ có mười mấy người, hôm nay mọc đâu ra nhiều người vậy chứ? Lại còn đeo khẩu trang nữa, tưởng chúng tôi không nhận ra chắc?”
“Không phải trước đó còn nói bánh kếp của khách sạn Duyệt Hải Đại ngon hơn của Lâm đại sư, sau này cũng không tới mua bánh của Lâm đại sư nữa sao?”
Những người đeo khẩu trang đều cười ngượng nghịu, vội vàng cởi khẩu trang ra.
“Hiểu lầm! Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi! Chúng tôi cũng bị lừa ăn phải ma túy nên mới nghiện thôi mà!”
“Đúng là hối hận mà! Sau này dù có xảy ra chuyện gì, tôi cũng chỉ tin tưởng bánh kếp của Lâm đại sư mà thôi.”
Mọi người đều cười nói, cũng không trách tội ai, chỉ trêu chọc vài câu với nhau mà thôi.
Trải qua sự kiện bánh kếp của khách sạn Duyệt Hải Đại, số lượng người xếp hàng không hề giảm, mà tăng theo cấp số nhân.
Những ông chủ của các cửa hàng xung quanh đều đứng ở cửa gian hàng của mình nhìn về phía cửa hàng của Lâm đại sư, ngắm nhìn cảnh tượng mọi người đứng đợi xếp hàng. Trong lòng họ đều thầm than vui sướng, khách hàng đã trở lại rồi, Lâm đại sư thật lợi hại!
Về điểm này, bọn họ không thể không tâm phục khẩu phục.
Điền Thần Côn phát thẻ số.
Lâm Phàm gọi số.
Những người dân mua được bánh rất kích động. Những người còn lại không mua được cũng không vội vàng lập tức rời đi.
Lâm Phàm đứng trước gian hàng, thuần thục làm ra một phần bánh kếp thơm ngon.
“Lâm đại sư, anh đừng tức giận, chúng tôi đều là bị lừa gạt cả!”
Có một người dân cất tiếng giải thích với Lâm Phàm. Bọn họ cảm thấy rất có lỗi với Lâm đại sư. Trước kia bị món bánh kếp bên đó gài bẫy, họ còn quay ra nói xấu Lâm đại sư, hiện tại suy nghĩ lại thì bọn họ thật sự rất hối hận.
“Đúng vậy! Lâm đại sư, từ nay về sau chúng tôi sẽ hoàn toàn tin tưởng vào anh, bên khách sạn Duyệt Hải Đại kia đúng là kẻ chuyên lừa đảo.”
“Lâm đại sư này, anh đừng để trong lòng, cũng đừng vì vậy mà có thành kiến với chúng tôi nhé!”
Mấy người dân này thật sự rất sợ Lâm đại sư sẽ có thành kiến với bọn họ. Nhưng Lâm đại sư cũng nói rõ ràng rằng bản thân không hề để ý. Cho dù không có người nào mua hắn cũng sẽ không có ý kiến, thậm chí bản thân còn cảm thấy thoải mái.
Ai có thể ngờ rằng những người dân này thậm chí không hề có bất cứ mánh khóe nào. Sau khi bị lừa, cũng vội vàng thành thật quay trở lại xếp hàng mua bánh.
Chỉ là hiện tại, mỗi ngày hắn đều bán mười phần bánh kếp, dù có nhiều người hơn tới đây mua thì cũng chẳng có ích gì.
Lâm Phàm mỉm cười với mọi người, ra hiệu rằng bản thân sẽ không để chuyện này trong lòng.
Ngay cả chuyện của khách sạn Duyệt Hải Đại, hắn cũng không quan tâm. Hắn đã nhìn qua tướng mạo của Trương tổng, mặc dù lâm vào cảnh ngục tù nhưng thời gian cũng không lâu. Người này rất có đầu óc, bản thân cũng có vô số thủ đoạn. Nếu lúc đầu ông ta biết trong bánh kếp có chứa chất cấm, chắc chắn rằng dù có đánh chết ông ta thì ông ta cũng sẽ không bao giờ làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận