Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 546: Muốn hoàn thành nhiệm vụ một cách nhanh nhất

Tin tức trên Weibo một lần nữa nóng lên.
Lời nói của Lâm Phàm ngày hôm qua thật sự quá dữ dội.
"Lâm đại sư nói, tôi là toàn năng bộ môn điền kinh "
“Lâm đại sư sẽ không trở thành vận động viên quốc gia.”
“Sốc! Đại sư Lâm từ bỏ việc trở thành vận động viên quốc gia, lý do là... "
“Sốc! Lâm đại sư lên tiếng, nếu tôi tham gia thi đấu thì mấy người vĩnh viễn chỉ có thể tranh giành vị trí thứ hai.”
Tiêu đề cứ cái này lại bá đạo hơn cái kia, đồng thời bộ thông tin UC đã thâm nhập vào các trang khác nhau, tiêu đề bây giờ cũng toàn bắt đầu bằng "Sốc!...", đây là biện pháp chủ yếu để hấp dẫn ánh mắt của người xem.
"Mẹ kiếp, người này cũng quá kiêu ngạo rồi. Anh ta không tham gia thi đấu bời vì anh ta mà đi thì sẽ là người đứng thứ nhất, những người khác vĩnh viễn chỉ có thể tranh đoạt vị trí thứ hai, như vậy sẽ không có ý nghĩa. Lời này mà mọi người dám tin à?"
"Tôi tin, Lâm đại sư chính là chảnh như vậy đó."
"Con mẹ nó, tôi vốn tưởng rằng tôi đã rất kiêu ngạo nhưng không nghĩ tới lại có người còn kiêu ngạo hơn tôi."
"Vác máy quay chạy thắng Usain bolt thì chúng tôi phục. Nhưng nói điền kinh không gì là không biết thì tôi cũng không tin cái này là thật."
"Mặc kệ mấy người có tin hay không, lời Lâm đại sư nói tôi đều tin."
"Người khiêm tốn vĩnh viễn là người đáng sợ nhất, Lâm đại sư khiêm tốn làm cho tôi bội phục."
"Vậy mà còn hạ chiến thư cùng tất cả vận động viên, ai không tin thì đi khiêu chiến với anh ta. Điều kiện tiên quyết là còn phải chuẩn bị tốt tinh thần, cái này tôi nghe không hiểu."
"Mấy người có phải ngốc hay không, lời này nói rất rõ ràng. Ý chính là chuẩn bị tốt tinh thần bị anh ta ngược đãi. Lâm đại sư vẫn khiêm tốn như vậy, ngay cả hậu quả cũng nghĩ đến."
.....
Phố Vân Lý.
Ngô U Lan rót nước vào chén trà của Lâm Phàm: "Lời nói hôm qua lại hot rồi.”
Lâm Phàm nhướng mày: “Trong dự liệu, tối hôm qua tôi đã suy nghĩ một chút, hình như khiêm tốn của tôi trong mắt người khác, có vẻ là quá khoa trương rồi.”
Điền Thần Côn cười nói: "Tôi còn tưởng rằng cậu không biết chứ. Bây giờ trên weibo có hơn một nửa là đang chửi cậu, giờ thì cậu biết lời nói ngày hôm qua của cậu khoa trương cỡ nào rồi đấy."
“Thật sao?” Lâm Phàm kinh hãi, sau đó lập tức mở điện thoại di động ra: "Ôi, mẹ kiếp, thật đúng là có rất nhiều người chửi mình. Nhưng thôi quên đi, làm người phải khiêm tốn, không bị người ta mắng thì chỉ là tầm thường. "
“Lời này nói không sai, hình như không bị ghen tị thì chỉ là người tầm thường." Triệu Chung Dương nói.
Lâm Phàm cười ha hả nói: "Ý đều giống nhau, tôi phải lên Weibo làm rõ.”
Ngô U Lan cười nói: "Có phải không chịu nổi áp lực nên lên xin lỗi hay không?"
“Vì sao tôi phải xin lỗi chứ, tôi cũng không nói dối mà." Lâm Phàm cúi đầu lướt điện thoại di động, sau đó đánh chữ xong thì trực tiếp đăng bài.
Weibo: "Trong tất cả các bộ môn điền kinh, thực sự không ai có thể so sánh với tôi. Nếu tôi thực sự tham gia thì những bộ môn này không còn ý nghĩa nữa. Khiêm tốn làm cho mọi người tiến bộ, tôi đã kế thừa truyền thống tốt đẹp này."
Mọi người nhìn Lâm Phàm, bất đắc dĩ thở dài, weibo này có ích lợi gì chứ? Còn không bằng chẳng nói thì hơn. Đợi lát nữa khẳng định là lại sẽ bị người ta chửi rủa.
Có người nhìn thấy những lời này thì cười rộ lên, Lâm đại sư có thể đừng kiêu ngạo như vậy được không.
Kiêu ngạo sẽ bị sét đánh.
Lúc này, Lâm Phàm không chú ý đến những chuyện này, hiện tại hắn muốn làm một vị đại sư. Hắn phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ đơn giản này mới được. Nhiệm vụ này trong mắt hắn thật sự là quá đơn giản, cũng có chút hơi đơn giản quá mức.
Một cuộc gọi điện thoại đến.
Lâm Phàm: "Minh Dương, tôi có rất nhiều bài hát, tôi muốn cho Ngô Hoán Nguyệt ra album. "
Vương Minh Dương ở đầu dây bên kia sững sờ: "Chuyện gì thế? Bị kích thích à? "
Lâm Phàm: "Kích thích cái rắm, tôi nói thật đấy."
Gương mặt Vương Minh Dương tỏ vẻ rất bất đắc dĩ: "Đại ca, album đầu tiên của Ngô Hoán Nguyệt mới ra được mấy ngày thôi, bây giờ lại muốn làm nữa à? Hay là chúng ta chờ một thời gian nữa được không?”
Lâm Phàm: "Không đợi được, không nói nhảm nữa, buổi chiều tôi đi tìm anh thương lượng chuyện album, dùng số lượng tấn công liên tục, anh có hiểu không?”
Vương Minh Dương khóc không ra nước mắt, anh ta thật sự không hiểu mà. Thường xuyên ra album thật sự là việc không thích hợp. Mà ảnh hưởng không có rộng đến mức tối đa thì rất là lỗ vốn.
Đáng tiếc, Lâm Phàm căn bản không cho hắn cơ hội nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại.
Cái gì mà từ từ chứ, cái cần chính là tốc độ.
Để hoàn thành nhiệm vụ, mở ra trang kiến thức thứ mười, Lâm Phàm rất liều mạng.
Nhiệm vụ trang thứ chín này rõ ràng đơn giản như vậy, còn kéo cái gì chứ? Nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất mà hoàn thành.
Cúp điện thoại.
Vương Minh Dương có chút choáng váng, đây là tình huống gì? Người anh em này của mình chẳng lẽ bị cái gì kích thích hay sao? Với cả sáng tác bài hát là có ý gì, anh ta có chút không hiểu.
Sau đó anh ta mở máy tính rồi lên xem trang web âm nhạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận