Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 497: Cao thủ trong cao thủ

Lúc này, u Vân Hành nở nụ cười, rốt cuộc mình cũng có cơ hội để nói chuyện, nhưng điều khiến ông ta sụp đổ chính là, lời còn chưa ra khỏi miệng thì Diệp Chân Minh ở bên cạnh đã lập tức chen vào: “Kỹ thuật này có rất nhiều loại, đánh dấu, giấu bài, nói như vậy giống như rất đơn giản, nhưng mà....”
Diệp Chân Minh còn chưa nói hết, Lâm Phàm đã cười nói: “Mấy thứ như đánh dấu, giấu bài chỉ là biện pháp nhỏ nhất mà thôi! Kỹ thuật chân chính chính là không có bất kỳ sơ hở nào, vĩnh viễn sẽ không bị người ta phát hiện. "
“Cái cậu này...." Diệp Chân Minh không nghĩ tới lại có người cướp lời của mình nên lập tức không vui, muốn phản bác nhưng đột nhiên ông ta ngây ngẩn cả người.
u Vân Hành thấy Diệp Chân Minh ăn quả đắng thì cũng cười thầm, nhưng đột nhiên, ông ta và Diệp Chân Minh đều cùng mở to hai mắt, có chút không dám tin.
Lâm Phàm cởi áo khoác ra, bên trong chỉ mặc một cái áo thun ngắn tay, hai tay trống trơn.
Sau đó hai ngón tay kẹp lấy hai tấm bài, hơi dao động một chút, lập tức bài giống như lá rụng mà xoay tròn, ở trên bàn tay hắn, đầu ngón tay hơi động, bài lại chia làm hai phần, xoay tròn ở trên ngón út và ngón cái, luân phiên thay thế.
Phòng phát sóng trực tiếp như nổ tung.
"Mẹ kiếp! Quá đỉnh... Lâm đại sư ra tay rồi!"
"Đây là loại kỹ xảo gì vậy? Quả thực là trời long đất lở đó nha."
"Tôi đã sớm nhận ra Diệp Chân Minh này quá biết cướp ống kính, hiện tại Lâm đại sư ra tay dạy hắn cách làm người, thật sự là quá sảng khoái!"
"Tới rồi! Lâm đại sư sắp nghịch thiên nữa rồi."
"Mẹ kiếp! Rốt cuộc cũng đợi được đến cảnh này! Vì chờ Lâm đại sư biểu diễn mà tôi chờ muốn sắp chết rồi."
......
Giờ phút này đừng nói khán giả sợ ngây người, mà ngay cả người dẫn chương trình cũng hoàn toàn trợn tròn mắt.
Ngón tay Lâm Phàm khẽ nhúc nhích, sáu lá bài bay ra, bên cạnh ba lá bài, đối diện ba lá. Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía vị khách mời trước mặt hỏi: “Đây là bài gì?”
Khách mời sững sờ, sau đó mở miệng nói. “Ba con sáu.”
“Còn đây thì sao?”
Khách mời: “Bài rác."
Lâm Phàm gật gật đầu: “Được rồi! Bây giờ anh hãy xem cho kỹ, tôi sẽ để anh thua tâm phục khẩu phục.”
Giờ khắc này, mọi người không biết Lâm Phàm muốn làm gì, chỉ thấy hắn đặt tay lên bài rác ở trước mặt, tay che ở bên trên. Sau đó thì ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười: “Tôi biết bài của anh, anh cũng biết bài của tôi. Bây giờ tôi chơi với anh, anh có dám hay không?”
Khách mời sững sờ, sau đó cười nói: "Dám! Tôi đã nhìn thấy bài của anh rồi, hơn nữa anh cứ che như vậy thì còn có thể đổi bài được hay sao?”
Lâm Phàm nhìn về phía Diệp Chân Minh ở bên cạnh: “Ông thấy tôi có thể đổi bài được hay không?”
Diệp Chân Minh sững sờ, suy nghĩ hồi lâu. Tên nhóc trước mặt này hai tay đều để trần, căn bản không có cách nào có thể giấu bài. Nếu là quần áo dài tay thì ngược lại ông ta sẽ tin tưởng tên nhóc này có thể đổi bài, nhưng hiện tại thì không có khả năng.
"Không thể!" Diệp Chân Minh nói.
Phòng phát sóng trực tiếp.
"Mẹ kiếp, đây là tình huống gì vậy? Lâm đại sư tay không che bài như vậy cũng có thể đổi bài được sao?"
"Đổi cái rắm! Cậu cho rằng hắn là thần bài có công năng đặc dị hay sao?"
“Chơi quá xấu rồi! Ống tay áo là nơi giấu bài tốt nhất, mà bây giờ áo Lâm đại sư mặc không có tay, lại còn mỏng manh như vậy, tôi chỉ muốn hỏi anh ta sẽ đổi bài thế nào đây?"
"Ha ha, ông đây chính là Thu đao chặt cá, vừa tập thể dục xong. Hôm nay nếu hắn có thể đổi bài, ông đây sẽ livestream ăn phân...."
"Anh ăn phân là cái chắc rồi."
......
Người dẫn chương trình: “u lão sư! Ngài có cho rằng Lâm lão sư có thể đổi bài không?”
u Vân Hành lắc đầu: “Theo lý thuyết, căn bản là không có khả năng! Cho dù kỹ thuật cực nhanh mà không có vật che chắn thì cũng sẽ dễ dàng bị bại lộ.”
Lâm Phàm cười nói: "Đây là đấu với anh. Nếu anh đã tin tưởng bài của mình thắng, vậy anh đến lấy tay tôi ra khỏi bài đi.”
Khách mời nghi hoặc một chút, sau đó nắm lấy tay Lâm Phàm, chậm rãi nhìn bài.
Khi lá bài lộ ra trong tầm mắt của mọi người, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
"Con mẹ nó!"
"Làm sao có thể như vậy?" Diệp Chân Minh ngây ngẩn cả người. Ông ta đã cẩn thận nhìn chằm chằm, cho dù là một chi tiết nhỏ cũng không thoát khỏi ánh mắt của ông ta. Thế nhưng điều làm ông ta hoảng sợ chính là kỹ thuật này căn bản không có bất kỳ động tác nhỏ nào, nhưng lá bài này lại thay đổi ở dưới mí mắt của ông ta. Ông ta thấy điều này căn bản là không có khả năng.
u Vân Hành không nói gì nhưng vẻ mặt ngưng trọng, đủ để nói rõ trong lòng của ông ta cũng không bình tĩnh chút nào.
"Đây chính là cao thủ trong cao thủ mà!"
u Vân Hành chững chạc, thần thái nghiêm túc. Nếu chỉ liếc mắt nhìn thì căn bản sẽ không có ai nghĩ rằng ông ta là một vua cờ bạc. Mặc dù ông ta không nói một câu nào, nhưng đã bị hành động của Lâm Phàm làm kinh ngạc. Ông ta… có lẽ không bằng người trẻ tuổi trước mắt này.
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, ông ta và Diệp Chân Minh đã xem thường người thanh niên trẻ tuổi này rồi.
"Này... Chuyện này ... " Người dẫn chương trình há mồm kinh ngạc, rõ ràng cũng bị hành động của Lâm Phàm làm cho ngây người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận