Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1094: Có kết quả

Về đến nhà.
Sao Lâm Phàm không biết Hứa Tử Nhạc đang nghĩ gì chứ. Nhưng Vương Minh Dương là người hiểu rõ hắn, hắn đã nói đến mức đó rồi chẳng lẽ anh ta lại không hiểu gì à?
Thế nhưng ánh mắt Vương Minh Dương nhìn Lâm Phàm đã chứng minh hết thảy, hắn hiểu rồi.
Hiểu được thì tốt, Lâm Phàm đỡ phải nói thẳng thừng.
Buổi tối.
Có nhiều người mất ngủ.
Vương Minh Dương và Hứa Tử Nhạc thì đương nhiên khỏi phải nói. (Mọi người tự hiểu nha)
Kiều Tuyết nằm trên giường nghĩ lại những chuyện hôm nay đã xảy ra. Trần Hà là một người có máu mặt. Hôm nay lúc ở phim trường, cô cũng phát hiện ánh mắt ông ta nhìn mình có gì đó không bình thường, nhưng quả thật cô cũng chưa gặp phải thủ đoạn gì xấu xa nên cũng coi như thoát được một kiếp nạn.
Kiều Tuyết bất chợt nghĩ đến Lâm Phàm. Cô cũng không hẳn biết rõ về hắn, cũng chỉ mới nhìn thấy hắn trên weibo. Tối nay là lần đầu tiên cô gặp hắn nên trong lòng không khỏi có chút tò mò.
Nhất là trong buổi tiệc đóng máy, hình ảnh đầy ngang tàng đó đã ăn sâu vào trong lòng mọi người, đó là điều mà trước nay cô chưa bao giờ thấy.
Rốt cuộc hắn là người như thế nào? Kiều Tuyết tò mò, cô xõa mái tóc dài ngồi tựa vào thành giường. Sau đó lấy điện thoại ra, tìm tên Lâm Phàm trên Baidu, cô muốn xem bình luận của mọi người về Lâm đại sư như thế nào.
Kiều Tuyết dần dần chìm đắm vào internet, bời vì Lâm đại sư đã làm được quá nhiều chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.
...
“Mặt phải báo thù, mặt trái thì không báo thù nữa.” Trần Hà không ngủ được. Mỗi đêm ông ta đều sẽ gọi một cô em đến bồi ông ta ngủ, nhưng đêm nay là lần đầu tiên ông ta tử tế ngủ một mình như vậy, một đồng xu đang bị ông ta lật qua lật lại trong lòng bàn tay mình.
Nỗi nhục tối nay làm cho ông ta không thể chịu đựng nổi, nhưng lại không thể không nhẫn nhịn, mỗi lần nhắm mắt thì trong đầu lại hiện lên nụ cười đáng sợ của tên kia.
“Mẹ kiếp, liều một lần.” Ông ta đặt đồng xu lên ngón tay cái rồi tung nó lên. Trần Hà chăm chú nhìn đồng xu đang xoay tròn trong không trung, vẻ mặt nghiêm trọng, ông ta không biết mình muốn đồng xu sẽ ngửa mặt phải hay ngửa mặt trái lên nữa.
Trong phút chốc thời gian như ngưng đọng lại, đồng xu rơi thẳng xuống đệm.
Trần Hà kinh ngạc, không dám tin vào mắt mình.
“Sao lại thế được?”
Đồng xu nằm tĩnh lặng trên đệm lại là...
Mặt phải!
“Mẹ kiếp, mặt phải cũng không báo thù. Đi ngủ!” Trần Hà không nghĩ nhiều, sáng mai ông ta phải dậy sớm ra sân bay, nhất định phải mau chóng rời khỏi nơi này, nhưng ông ta vẫn còn một chuyện quan trọng nữa phải làm.
Cầm điện thoại gọi điện cho đạo diễn Kim, nói với ông ta chuyện tối hôm nay nhất định không được truyền ra ngoài.
Trần Hà không dám có bất cứ sự bất mãn nào với Lâm đại sư, nhưng với những người như đạo diễn Kim, ông ta mãi mãi là Trần Hà khiến cho mọi người đều phải sợ hãi.
...
Vài ngày sau.
Phố Vân Lý.
Đám người ông chủ Lương tụ tập vây quanh Lâm Phàm: “Ông chủ nhỏ, cậu đang làm gì thế? Nãy đi ngang qua thấy cậu đang nghịch điện thoại, quay về cũng thấy cậu đang nghịch điện thoại.”
“Suỵt!” Lâm Phàm đưa ngón trỏ lên miệng, ý bảo bọn họ im lặng: “Hôm nay cuộc thi Quốc họa Thiếu nhi có kết quả. Tôi đang F5 trang chủ, bọn họ nói 2 giờ sẽ có kết quả, mà giờ đã 2 giờ 5 phút rồi vẫn chưa thấy gì.”
“Hôm nay có kết quả rồi sao?” Ông Lương ngạc nhiên, sau đó lại thấy Lâm Phàm vẫn đang dùng điện thoại thì vội vàng nói: “Vẫn còn ngồi đó dùng điện thoại sao, qua chỗ tôi xem bằng máy tính đi.”
Từ chuyện lần trước, Cục An Ninh mạng đã đưa cho Lâm Phàm một yêu cầu duy nhất, đó là không được dùng máy tính để phô diễn trình độ, lướt trang web bình thường thì vacó thể. Nhưng Lâm Phàm cũng không lấy máy tính về, cũng chả mua lại máy mới.
Hắn là người nói được làm được, hắn đã hứa chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không làm trái lại, không được dùng máy tính để phô diễn trình độ thì hắn tuyệt đối sẽ không dùng.
“Đi!” Lâm Phàm không do dự, lập tức đứng dậy đi cùng lão Vương.
Mấy người Ngô U Lan cũng đi cùng. Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn không chỉ là tâm huyết của Lâm Phàm mà cũng là tâm huyết của bọn họ, cho nên bọn họ cũng vô cùng quan tâm đến bọn trẻ trong viện.
Hôm nay có kết quả của cuộc thi nên họ đương nhiên cũng rất mong chờ.
Cửa hàng của ông Lương.
Trang web liên tục được làm mới.
Không lâu sau, lão Trương và chị Hồng cũng đã tới. Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Chị Hồng: “Sao vẫn chưa có kết quả vậy? Đã 2:10 rồi.”
Ông Trương lên tiếng: “Đừng vội, đây cũng không phải thi tuyển sinh Đại học, có thể trang web bên họ bị trì hoãn cũng nên.”
Triệu Chung Dương nói: “Có khi nào người công bố kết quả ngủ quên rồi không, đã quá giờ rồi.”
“Trời, đừng làm ồn nữa. Có rồi này, có kết quả rồi.” Ông Lương thốt lên, sau đó ngay lập tức nhìn vào hạng Nhất.
Lâm Phàm cũng nhìn chằm chằm vào màn hình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận