Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 406: Có tiền trang trí lại cửa hàng

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?’ Lưu Hiểu Thiên hỏi.
Lâm Phàm chỉ vào Kiều Phi: “Người này đã đập phá cửa hàng của tôi.”
Các ông chủ cửa hàng xung quanh cũng nói thêm vào: “Người này rất kiêu ngạo, vừa tới đã lập tức đập phá cửa hàng, không phân biệt tốt xấu gì.”
“Vừa rồi còn định chạy trốn nhưng mà đã bị chúng tôi chặn lại, đối với chuyện này mà nói, chúng tôi đương nhiên không thể nhắm mắt làm ngơ.”
Cửa hàng của Lâm đại sư bị đập phá, điều này khiến cho ấn tượng của Lưu Hiểu Thiên đối với Kiều Phi rất xấu, sau đó anh ta nhìn về phía Kiều Phi hỏi: “Anh đã đập phá cửa hàng?”
Kiều Phi nhìn thấy cảnh sát đã đến, tự nhiên nhẹ gật đầu, không cảm thấy mình sẽ xảy ra chuyện gì, sau đó nói: “Đúng vậy, là do tôi đập phá.”
“Thừa nhận rất quyết đoán.” Lưu Hiểu Thiên gật đầu, sau đó vẫy tay ra hiệu: “Đưa về cục đi.”
Kiều Phi cười, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm: “Ranh con, nhớ kỹ hôm bài học tao dạy cho mày, lần sau sáng mắt lên một chút đừng có coi trọng bản thân mình quá, phải biết rằng trên đời này còn có rất nhiều người mày không thể chọc vào.”
Lâm Phàm nhìn hai người cảnh sát: “Vừa rồi anh ta lại uy hiếp tôi, các người cũng đã nghe được chứ.”
Hai vị cảnh sát nghe danh của Lâm đại sư đã lâu, nhất là thái độ của người này hiện tại kiêu ngạo như vậy, tất nhiên bọn họ cũng không vừa mắt, sau đó nhẹ gật đầu nói: “Cũng đã nghe được.”
“Tôi cũng phải đến cục để đăng ký một chút. Mặc dù cửa hàng của tôi nhỏ nhưng đồ đạc ở đây cũng không đơn giản, không thể để qua như vậy được.” Lâm Phàm nói, sau đó nhìn về phía Điền Thần Côn: “Mọi người cũng đừng dọn dẹp, những thứ ở đây đều là bằng chứng.”
Kiều Phi cười lạnh một tiếng: “Bằng chứng? Mấy thứ đồ chơi này bồi thường cho mày hai vạn có đủ hay không hả? Ha ha.”
Lâm Phàm nở nụ cười, rất bất đắc dĩ nói: “Hai vạn thật sự là không đủ nhưng mà anh đừng vội, chúng ta có thể đến cục từ từ tính toán, tôi đảm bảo tính toán sẽ không có bất cứ sai sót nào.”
Kiều Phi liếc nhìn Lâm Phàm, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường: “Được rồi, tao từ từ tính toán với mày, tao cho mày biết, nếu ông đây dám đập phá cửa hàng của mày thì có nghĩa là ông đây không thiếu số tiền nhỏ ấy. Hơn nữa, mày đừng nghĩ moi được một xu tiền mặt từ ông đây, tao rành chuyện này hơn mày, tao sẽ cho người sửa chữa từ đầu đến cuối cho mày, mày có hài lòng không?”
Sắc mặt Lưu Hiểu Thiên có chút tức giận, nhưng bản thân là cảnh sát nên anh ta dĩ nhiên sẽ không thiên vị ai, sẽ giải quyết mọi chuyện một cách công bằng. Thế nhưng lúc này thái độ của Kiều Phi quá kiêu ngạo, anh ta không thể không cảnh cáo một câu: “Chú ý giọng điệu của anh, đập phá cửa hàng rồi còn nói lý sao? Đưa đi.”
Cảnh sát viên: "Vâng."
Khi chuẩn bị lên xe, Điền Thần Côn đã vây quanh hỏi: “Tôi đi cùng anh.”
Lâm Phàm nói: “Không cần, vấn đề nhỏ này một mình tôi là được rồi. Đúng rồi, ông liên lạc với công ty lắp đặt thiết bị một chút để bọn họ tới đây xem, cửa hàng này cần được thiết kế và trang trí lại để trông đẹp hơn đấy."
Điền Thần Côn mỉm cười: “Yên tâm, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Sau khi xe cảnh sát rời đi.
Các ông chủ cửa hàng xung quanh trao đổi với nhau.
“Hừm, tên này thảm rồi, không có hơn mười vạn đừng nghĩ đến chuyện rời đi.”
“Lúc trước các người nói hơn mười vạn, thế nhưng tôi thấy cửa hàng của Lâm đại sư nhỏ như vậy, cũng không đền nhiều tiền như vậy.”
“Ông không biết rồi, đập phá cửa hàng là đã có thể khởi kiện rồi. Nếu anh ta muốn giải quyết ổn thỏa chỉ có thể cầu xin sự thông cảm của Lâm đại sư. Mà xử lý hòa bình thì cần phải bồi thường tất cả tổn thất. Tuy đồ vật bên trong cửa hàng này không đáng tiền nhưng bị anh ta đập phá như vậy, mỗi ngày Lâm đại sư không mở được cửa hàng sẽ tổn thất bao nhiêu tiền chứ.”
"Nhưng mỗi ngày Lâm đại sư chỉ làm mười cái bánh, cái này cũng không phải bồi thường bao nhiêu.”
“Ai nói mỗi ngày chỉ bán mười cái, số người xếp hàng mỗi ngày đều dài từ cửa hàng đến đầu ngõ, mỗi ngày ít nhất cũng có mấy trăm người, mấy nghìn người. Tóm lại là có, mỗi ngày bán được 50 cái cũng được năm vạn, hơn nữa lắp đặt thiết bị cần có thời gian, không có hơn mười vạn tên này không thể chạy được.”
“A... Tàn ác như vậy?”
“Tàn ác? Lâm đại sư cũng không phải tàn ác, nhưng sự thật là như vậy. Cái tên đập phá cửa hàng kia có thái độ kiêu ngạo như vậy, đợi lát nữa hắn ta sẽ phải khóc ròng rồi.”
“Ha ha, có lý?”

Các ông chủ cửa hàng xung quanh không có chút nào ghen tị đối với việc làm ăn thuận lợi của cửa hàng Lâm đại sư cả. Bởi vì bọn họ cũng được thơm lây từ Lâm đại sư, hơn nữa Lâm đại sư cũng đối xử với bọn họ rất tốt, một thời gian dài tất nhiên sẽ hòa nhập.
Thời gian dần qua, bọn họ cảm thấy mọi người ở phố Vân Lý chính là một tập thể lớn, phải đồng tâm hiệp lực. Hơn nữa Lâm đại sư còn dẫn bọn họ đến viện phúc lợi trẻ em để làm công tác tình nguyện, điều này khiến bọn họ cảm thấy cuộc sống của mình đã thay đổi rất nhiều, có ý nghĩa rất lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận