Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 768: Cá nhỏ cắn câu

Sau khi nghe được lời này, Chu Thanh Tuyền có loại xúc động muốn khóc.
Ngẫm lại một vài bác sĩ trung y trong hiệp hội, có phát hiện ra một loại phương thuốc hoặc là kiến thức trung y nào thì đều giấu như bảo bối. Chênh lệch quá nhiều so với vị Lâm đại sư trước mắt này, quả thật chênh lệch nhiều lắm.
Lâm Phàm cũng mong ngóng điểm bách khoa mau đến. Bây giờ điểm bách khoa trên người hắn chỉ có năm điểm, thật sự là quá đáng thương. Nói ra, ai sẽ tin được chứ.
Nhưng lúc này, trong lòng Lâm Phàm lại có ý nghĩ. Nếu hai ông lão trước mặt này cũng cùng mình đi ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì khẳng định sẽ vô cùng thoải mái.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian đi ra ngoài, nếu như mình đi một mình thì sẽ tốn tiền của mình. Nhưng mà nếu dẫn theo bọn họ thì tiền này là công khoản rồi.
Lúc này Lâm Phàm ho nhẹ: "Minh Thanh à, gần đây chuẩn bị sẵn sàng đi. Qua vài ngày nữa, ông sẽ cùng tôi đi đến năm thành phố khác. Chúng ta sẽ đi khám bệnh miễn phí, không thu bất kỳ khoản phí nào. Xem qua đủ các loại bệnh thì y thuật của ông sẽ nâng cao lên rất nhiều đấy.”
Triệu Minh Thanh gật đầu, trong lòng rất hưng phấn đáp: "Lão sư, ngài yên tâm, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Theo ông ta thấy, đi theo lão sư ra ngoài hành y là thời điểm năng lực trung y sẽ tăng nhanh nhất. Gặp phải vấn đề không hiểu là có thể hỏi lão sư, nếu như gặp phải bệnh nan y thì đúng là thời điểm vận khí tốt nhất.
Ông ta tin rằng với năng lực của lão sư thì cho dù gặp phải bệnh nan y nào thì cũng tuyệt đối không có vấn đề.
Quả nhiên.
Lúc nghe được chuyện này, trong ánh mắt Chu Thanh Tuyền đột nhiên bộc phát ra một luồng tinh quang.
“Lâm đại sư, hai người đang nói chuyện gì vậy?” Chu Thanh Tuyền tò mò hỏi.
Lâm Phàm nở nụ cười, cá nhỏ mắc câu rồi.
Lâm Phàm tùy ý khoát tay nói: "Không có gì, vài chuyện nhỏ nhặt mà thôi. Không nói những chuyện này nữa, hôm nay là ngày đặc biệt của viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn. Nếu đã tới, hay là cùng nhau đi vào xem đi.”
Càng không nói thì Chu Thanh Tuyền càng tò mò, trong lòng đã ngứa ngáy.
"Lâm đại sư, chờ một chút, cậu cứ nói với chúng tôi đã." Chu Thanh Tuyền gấp gáp hỏi.
Lâm Phàm cười cười: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là mấy ngày nữa tôi sẽ cùng với Minh Thanh đi khám bệnh. Chúng tôi sẽ đi năm thành phố, dự kiến sẽ mất hơn mười ngày.”
“Có thiếu người không?” Chu Thanh Tuyền vội vàng hỏi. Đây là chuyện không thể tuyệt vời hơn. Ở thời cổ đại, đây là chính là thời điểm lão sư dạy hết những kiến thức quan trọng cho đồ đệ.
"Nếu như hai người muốn đi thì chúng tôi vô cùng hoan nghênh." Lâm Phàm cười nói.
Ông Vương đứng bên cạnh nói: "Ông Chu, ông chắc ông có thời gian đi đấy chứ, ông còn công chuyện đã hẹn với người ta mà.”
Chu Thanh Tuyền hơi bất đắc dĩ. Sau khi được ông Vương nhắc nhở, đột nhiên ông ta nhớ tới, chuyện của ông ta thật sự rất nhiều. Từ trên xuống dưới trong hiệp hội đều cần ông ta trực tiếp quản lý. Hơn nữa còn có một số bệnh nhân bị bệnh nặng cần ông ta phải đích thân đi xem, nếu không đi thì không được.
"Ài, Lâm đại sư, đáng tiếc là tôi lại không đi được." Chu Thanh Tuyền tiếc nuối nói.
"Không sao, công việc là quan trọng. Hơn nữa quyển ‘Lý thuyết bệnh thương hàn’ này còn cần nhờ ông mang về thủ đô. Được rồi, không thảo luận những chuyện này nữa chúng ta đi vào đi, tôi cũng phải nấu cơm cho bọn nhỏ." Lâm Phàm nói.
Không phải hắn định lừa gạt gì, đây cũng là chuyện không thể ép được. Người ta có việc, mình còn có thể làm sao bây giờ.
Tuy nhiên sắp tới đi đến năm thành phố thì nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, tiếp đón nhiệm vụ tiếp theo mới được.
Sự tồn tại trâu bò như bách khoa toàn thư, nếu cứ bị kẹt lại ở nhiệm vụ này thì thật sự là mất nhiều hơn được.
......
Mỗi một lần đến viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn, Lâm Phàm đều tự mình ra tay. Đối với tất cả mọi người mà nói, đây là một buổi tiệc vị giác. Còn đối với Chu Thanh Tuyền và Triệu Minh Thanh mà nói thì chuyện này thật sự là khó tin.
Thức ăn có thể được nấu ngon thế này, đúng là không khoa học.
Tiếp đó, bọn họ đối với năng lực của Lâm Phàm thật sự là không dám tưởng tượng.
Cảm giác thật sự là một người kỳ tài.
Bận rộn cho đến tối.
Lâm Phàm đưa nhóm người Triệu Minh Thanh trở về. Còn nhóm Điền Thần Côn, hắn cho họ lên một chiếc xe khác đi về.
Trên xe.
"Minh Thanh, ngày mai ở trong học viện, ông thử tuyên truyền xem có học sinh nào nguyện ý đi theo hay không. Dù sao đây cũng là đi khám bệnh, là một trải nghiệm rất tốt với sinh viên ngành Trung y, đọc sách vĩnh viễn không thể theo kịp thực tiễn." Lâm Phàm nói.
Triệu Minh Thanh đồng ý lời này, sau đó gật đầu: "Vâng, lão sư nói rất có đạo lý. Tuy rằng học viện có hệ thống giáo dục tương đối tốt, nhưng đối với sinh viên học ngành trung y bây giờ nếu không có thực hành thì tất cả chỉ là dựa vào lý thuyết suông.
Ngẫm lại thì kiến thức trung y từ thời xưa của nước ta đã bị xói mòn trong dòng sông dài của lịch sử. Bây giờ không có bản cổ tịch hoàn chỉnh nào có thể truyền thừa lại. Tất cả đều dựa vào việc mọi người chậm rãi mò mẫm, ‘Lý thuyết bệnh thương hàn’ dù là đối với học sinh hay là thầy thuốc trung y đều là sách giáo khoa rất tốt." Chu Thanh Tuyền cảm thán nói.
Lâm Phàm cười cười, không nói gì. Hắn đưa bọn họ đến nhà Triệu Minh Thanh rồi một mình rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận