Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1066: Đưa tiễn

Bộ giao thông.
" Đội trưởng, không ổn rồi, đoạn đường về sân bay Thanh Châu xuất hiện lượng lớn xe cộ gây ùn tắc rồi.”
“ Hả? Sao có thể chứ? Hôm nay đâu phải ngày quốc khánh hay lễ lớn gì, sao có thể có tắc nghẽn chứ?”
“ Tôi biết tôi biết! Vừa rồi tôi mới thấy tin tức, là Lâm đại sư muốn rời khỏi Thanh Châu, cho nên người dân Thanh Châu ai ai cũng ra đưa tiễn. Ước chừng có hơn năm ngàn chiếc xe đang đi về phía sân bay, riêng taxi thì quả thật nhiều không đếm xuể.”
“ Đội trưởng nhanh chóng hạ lệnh huy động nhân lực để duy trì trật tự tại sân bay đi, nếu như lượng phương tiện quá nhiều, tắc nghẽn lâu dài thì nguy mất.”
Trên đường đến sân bay.
Ầm!
Hai chiếc xe con xảy ra va chạm nhẹ
“ Con mẹ mày lái xe kiểu gì thế? Xe tao đây vừa mới mua xong. . . “
“ Anh trai à, thật ngại quá, chúng ta lưu số điện thoại được không, bây giờ tôi cần đến sân bay gấp để đưa tiễn Lâm đại sư, chờ lúc tôi đi về, sẽ sửa xe cho anh.”
“ Ơ, anh cũng đi đưa tiễn Lâm đại sư sao? Thế thôi bỏ đi, chúng ta mau lên xe, không cần để ý việc này đâu, tôi mua bảo hiểm rồi.”
“ Vậy cũng không tốt lắm đâu. . .”
“ Không có chuyện gì đâu, chỉ xước sơn một tí thôi, không tính là gì cả.”
“ Những việc va chạm nhỏ này cũng xảy ra mấy lần, nhưng khi biết được bọn họ đều là đi đưa tiễn Lâm đại sư, thái độ cũng trở nên tốt hơn hẳn, nói chuyện nhẹ nhàng hơn.”
Cũng bởi vì Lâm Phàm, hai người này vốn dĩ xa lạ, lại trở thành bạn thân.

Cảnh sát giao thông.
"Quái thật, hôm nay có chuyện gì vậy, mấy cái người này đụng nhau thế mà không đi tìm chúng ta giải quyết, trực tiếp đi luôn, kỳ lạ thật.”
"Ai mà biết, đại ác bá Thanh Châu xong đời, nhất định là mọi người đang rất vui vẻ.”

Tại sân bay.
Tài xế: “ Đừng, không cần trả tiền đâu. Ngài đây là muốn làm khó tôi mà, nếu như để cho bọn họ biết, đưa ngài đến sân bay mà còn thu tiền, kiểu gì cũng bị bọn họ mắng chết.”
“ Cái này. . .” Lâm Phàm có chút hơi khó xử, sau đó cẩn thận liếc mắt nhìn: “Như vậy đi, tôi thấy bác tài lái xe lâu năm, dẫn đến bệnh thoát vị đĩa đệm, để tôi giúp bác tài chỉnh lại. Bảo đảm sau này sẽ không tái phát, làm vậy thay cho tiền xe nha.”
Tài xế: “ À đây là bệnh cũ, đau lưng mà thôi, ngồi lái xe lâu nên bị đau nhức cũng là chuyện bình thường. Tôi cũng xoa bóp nhiều lần rồi, nhưng cũng không có tác dụng lắm.”
Lâm Phàm đặt lòng bàn tay ra sau, sau đó xoạt xoạt nắn thẳng lại.
"Ồ, thật là hiệu quả, không đau nhức nữa rồi." Tài xế kinh ngạc nói.
Lâm Phàm nở nụ cười: “ Được rồi, tôi đi đây, có duyên sẽ gặp lại.”
Tài xế vội vàng cầm điện thoại di động, "Lâm đại sư chờ chút, tôi có thể chụp ảnh với ngài một tấm được không?”
Đối mặt với này yêu cầu nho nhỏ này, Lâm Phàm có thể làm gì chứ, Lâm Phàm còn có thể làm gì chứ, chỉ có thể đồng ý thôi.
Vài tấm hình đã chụp xong, tài xế một mặt vui vẻ phơi phới, giống như hoa cúc nở rộ vậy.
Khi Lâm Phàm đi vào sân bay, người bên ngoài sân bay rõ ràng nhiều hơn, không ít người lái xe lại đây. Mà tài xế vừa nãy sau khi đưa Lâm Phàm đến thì vẫn chưa rời đi, một mực đứng đợi, sau đó hô to: “ Lâm đại sư vừa mới vào sân bay, tôi đều đang chờ mọi người, mọi người mau đi vào đưa tiễn Lâm đại sư đi.”
Đến bây giờ Lâm Phàm cũng không biết chính mình là nguyên nhân dẫn đến việc có rất nhiều người đến sân bay. Nếu như biết được, chắc là bị kinh sợ đến không biết nói gì luôn.
Một mùi hương từ đâu phả vào mặt, Lâm Phàm phát hiện ra có hai cô gái vừa đi qua. Một người trong đó là nữ sinh với vóc dáng cao gầy, mang mũ lưỡi trai, trên mặt còn đeo khẩu trang.
Hai người nhìn nhau, nữ sinh kia liếc nhìn Lâm Phàm một chút, còn cố ý ép ép mũ lưỡi trai xuống, giống như là sợ bị người ta nhận ra.
Lâm Phàm cũng không để ý mà đi vào trong, chuẩn bị đi qua kiểm tra an ninh.
Cô gái đội mũ lưỡi trai khẽ thì thầm với người quản lý bên cạnh: "Nguy hiểm thật, vừa rồi suýt chút nữa tôi đã bị người đó nhận ra, nếu không kiểu gì cũng gây nên chấn động mà xem, muốn ung dung rời đi cũng không dễ như vậy.”
Quản lý: "Không có việc gì đâu, trước khi chúng ta đến đã bị người hâm mộ bao vây, hiện tại chúng ta đi nhưng cũng đã vũ trang đầy đủ rồi, sẽ không có người nhận ra chúng ta đâu, tuyệt đối an toàn."
"Vậy thì tốt."
Đột nhiên!
"Chờ chút."
Một thanh âm từ phía sau truyền đến.
Cô gái đội mũ bất đắc dĩ nói: "Tại sao lại như vậy, tôi đã bịt kín như vậy rồi, vậy mà vẫn bị những người hâm mộ nhận ra sao, xem ra lần này muốn lặng lẽ rời đi không được rồi.”
Người quản lý: “ Ai da, quá hot cũng là một loại tội mà. Nếu như bị phát hiện thì cứ thoải mái nói lời tạm biệt đi.”
Hai người lầm bầm lầu bầu, còn giống như chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Cô gái đội mũ lưỡi trai tháo khẩu trang xuống, nếu có người nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra đây chính là nữ hoàng chương trình truyền hình tạp kỹ Trung Quốc. Đến khi quay ra nhìn người hâm mộ phía sau, cô gái hoàn toàn chết lặng.
Cái này, có bao nhiêu người vậy.
Người hâm hộ của mình, cũng quá là đông đảo nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận