Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 244: Giới y học huyên náo

Trong giới y học.
“Chuyện như vậy, cũng có thể xảy ra.”
“Không dễ như vậy đâu, có lẽ đây chỉ là một kiểu đột phá mà thôi.”
“Tôi phục rồi! Tôi học y nhiều năm như vậy mà đây là lần đầu tiên biết có đồ ăn ngon đến mức làm người bệnh chán ăn cũng không cưỡng lại được.”
“Thật muốn thưởng thức một chút hương vị của món bánh kếp này, thử xem nó có ma lực đến mức nào.”
......
Weibo của nữ minh tinh nổi tiếng Vương Băng Nhan: “Năng lực càng lớn, trách nhiệm cũng càng nhiều. Kêu gọi tất cả mọi người hãy giúp đỡ người mắc bệnh chán ăn, bọn họ cần chúng ta giúp đỡ.”
“Oa, nữ thần của tôi đăng weibo rồi, thật tuyệt vời!”
“Nữ thần, tôi yêu cô!.”
“Cô bị ngu à? Năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng nhiều? Cô đã từng nhịn ăn để giảm cân, đừng tưởng có thể che giấu được chúng tôi. Nếu chúng tôi không sớm phát hiện thì cô cũng đã sớm nghẻo rồi, giờ còn muốn chúng tôi giúp nữa.”
“Không cho phép anh nói xấu Băng Nhan nhà tôi, cô ấy không phải là người mà anh có thể bôi đen như vậy đâu!”
......
Không khí trên mạng vang dội khắp trời, từ ngữ khen chê đều không giống nhau, có người có lý trí, cũng có người đã đánh mất lý trí từ sớm rồi.
Đương nhiên phần đông vẫn là những người mất lý trí, cho rằng Lâm đại sư nên giúp đỡ những người mắc bệnh chán ăn.
Trong tiệm!
Điện thoại của Vương Minh Dương.
Vương Minh Dương: “Tôi thấy ngày càng to chuyện rồi đó, cậu có muốn tránh đi một thời gian không? Tôi cùng cậu ra nước ngoài giải sầu được không?”
Lâm Phàm nói: “Không cần! Không cần thiết phải làm vậy đâu, tôi cũng không làm chuyện ‘thương thiên hại lý’ gì, sao phải tránh chứ?”
Vương Minh Dương bất đắc dĩ, anh ta không ngờ người anh em này của mình lại có năng lực đến vậy. Người mắc bệnh chán ăn cũng có thể ăn được thì kinh khủng cỡ nào đây? Anh ta nghĩ, đây mới chỉ là mồi lửa nhỏ mới bắt đầu mà thôi, tình trạng bạo động sau đó còn chưa đến đâu. Đợi đến khi những chuyên gia về bệnh chán ăn tìm tới cửa, khi đó mới là lúc kinh khủng nhất.
“Nói thì nói vậy thôi, thực chất vẫn là vì an toàn. Tôi cũng không biết món bánh kếp của anh lại dây dưa với người mắc bệnh chán ăn đấy.” Vương Minh Dương cũng phục sát đất.
Trong lòng Lâm Phàm cũng vô cùng buồn rầu: “Tôi cũng ngờ chuyện lại như vậy, không rõ bánh kếp có quan hệ gì với người bệnh chán ăn, tôi còn có thể làm gì được chứ?”
Vương Minh Dương thở dài một tiếng: “Nếu không ổn thì phải nói với chúng tôi một tiếng.”
“Ừm.”
......
Sau khi cúp điện thoại.
Điền Thần Côn xem tin tức: “Trên mạng thảo luận rất sôi nổi, đại đa số đều đang mắng cậu.”
Lâm Phàm mở điện thoại di động lên xem.
Quả nhiên bản thân đã chiếm lĩnh toàn bộ weibo.
Lần này, Thu Đao Chặt Cá không còn một mình đơn phương chiến đấu nữa, mà lúc này đã có rất nhiều người cùng chung chí hướng với anh ta.
Thu Đao Chặt Cá: “Đây là lời của con người à? Có thể giúp đỡ được người khác thì tại sao không giúp? Nếu tôi là hắn thì dù mệt chết cũng sẽ giúp đỡ bọn họ. Thu Đao Chặt Cá tôi mặc dù không có năng lực to lớn gì, nhưng tấm lòng thì vẫn có.”
Điên cuồng chửi mắng.
Lần này cuối cùng thì Thu Đao Chặt Cá cũng đã chờ được cơ hội nên đương nhiên sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Trong căn phòng cho thuê.
Thu Đao Chặt Cá cười như điên, cơ thể mập mạp của hắn ta cũng rung lên bần bật vì cười quá đà. Sảng khoái! Thực sự vô cùng sảng khoái! Điều hắn ta muốn chính là hiệu quả như hiện tại. Thế nhưng việc khiến Thu Đao Chặt Cá ghen tị chính là tên thần côn này hình như cái gì cũng biết, nếu so sánh, hắn ta thấy mình thật giống phế vật.
Giận tím người!
Nhưng bây giờ, Thu Đao Chặt Cá vẫn tràn đầy lòng tin. Dù tên kia giỏi thì thế nào? Hiện tại hắn chính là mục tiêu bị công kích, là mục tiêu bị vô số người vây công chửi mắng.
Mập mạp thích thịt viên: “Nước bọt của tên Chiến Thần Combat kia, chúng tôi sẽ không bị anh dẫn dắt đâu, chúng tôi luôn luôn tin tưởng và đứng về phía Lâm đại sư.”
Đào trứng dưới gốc cây: “Đúng vậy!Các người muốn gì đây? Chuyện liên quan đến Lâm đại sư, đó chính là bánh kếp của chúng tôi không phải của những người mắc bệnh. Dựa vào đâu mà mỗi ngày Lâm đại sư đều phải làm bánh kếp cho bọn họ chứ? Bác sĩ trị liệu của bọn họ đi đâu hết rồi?”
Trong nháy mắt, trên weibo tranh cãi ầm ĩ. Mà giờ phút này, trước cửa hàng đã có rất nhiều người đang đứng xếp hàng.
Lâm Phàm ngồi trong phòng, tập trung nghỉ ngơi.
Một cô gái như Ngô U Lan hiện tại cũng không giúp được gì, Điền Thần Côn vẫn đang bận rộn tiếp đãi ở bên ngoài.
Điền Thần Côn thấy nhiều người đang chắn trước cửa hàng, vội vàng mở miệng nói: “Phiền mấy vị hãy xếp hàng cẩn thận, ở đây không cho phép chen lấn xô đẩy.”
Người nói chuyện là một bác gái, bấy giờ mới ngẩng đầu lên: “Con gái của tôi bị bệnh chán ăn, nghe nói bánh kếp của các ngươi có thể chữa được, tôi muốn mua năm phần bánh.”
“Nhanh lên!”
Điền Thần Côn lắc đầu, khi chuyện này xảy ra, ông ta đã sớm biết sẽ phát sinh tình huống như vậy: “Thật ngại quá! Tiệm của tôi cần phải xếp hàng lần lượt, mỗi ngày cũng chỉ bán mười phần bánh thôi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận