Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 955: Đối tượng nguy hiểm

"Nói đùa đấy, cậu lại coi như là thật à?" Vương Minh Dương giữ lấy tay Lâm Phàm, sau đó mỉm cười cầm đan dược trong tay, cẩn thận nhìn rồi ra vẻ nghi hoặc hỏi: "Đan dược này có ổn không thế, sao tôi cứ cảm thấy nó có chút không đáng tin cậy nhỉ?"
"Mẹ nó, không đáng tin cậy mà anh còn lấy, trả lại cho tôi." Lâm Phàm giả vờ cướp đoạt đan dược.
Vương Minh Dương cười ha hả, nuốt luôn viên đan dược vào bụng: “Không trả, tôi ăn.”
Lâm Phàm khinh bỉ nói: "Không phải không đáng tin cậy sao, sao còn ăn làm gì?"
Vương Minh Dương: "Đã là đồ cậu cho thì mặc kệ nó có đáng tin hay không, chẳng lẽ cậu lại hại tôi sao? Nếu là người khác cho, tôi đã ném ra đường từ lâu rồi. Nói xem đây là đan dược gì? Sao lại hơi ngọt vậy?"
Lâm Phàm đắc ý nở nụ cười: "Nói cho anh biết, đây là Tiểu Thông Tuệ Đan, là đan dược rất trâu bò. Trong tay tôi chỉ có ba viên, bây giờ đã bị anh ăn mất một viên chỉ còn lại hai viên thôi, luyện chế thứ này cũng không dễ dàng đâu."
Vương Minh Dương khẩn cấp muốn biết, đây rốt cuộc là đồ chơi: "Nói trọng điểm, rốt cuộc là đan dược gì?"
"Anh bị ngốc à, tôi không phải nói cho anh biết tên rồi sao, Tiểu Thông Tuệ Đan chính là tăng lên trí tuệ, thứ đồ này dùng để mở mang đầu óc, muốn trở thành thiên tài thì đều phải dựa vào nó." Bản thân Lâm Phàm cũng không biết Tiểu Thông Tuệ Đan này cuối cùng có thể mang đến biến hóa gì, nhưng tuyệt đối là thứ tốt.
Vương Minh Dương khiếp sợ nói: "Trâu bò như vậy sao, cậu không gạt người đấy chứ?"
Lâm Phàm lộ vẻ ghét bỏ: "Anh vẫn không tin tôi. Thôi quên đi, quên đi, không nói với anh nữa, anh cũng chỉ ăn được đến loại đan dược này thôi, chờ tôi luyện chế ra đan dược hoàn mỹ, chắc chắn sẽ không cho anh."
"Đừng! Tôi với cậu là gì? Cậu có thể không cho tôi được sao, tôi tò mò hỏi một chút thôi mà, sao cậu vẫn còn tức giận như thế.” Vương Minh Dương nói.
Lâm Phàm hài lòng gật đầu: "Còn tạm được, nói thật thì đan dược này tuyệt đối là thứ tốt, nhưng phải tốn chín trâu hai hổ tôi mới luyện chế ra được đấy."
Vương Minh Dương gật đầu: "Tôi tin tưởng cậu, cậu nói là thứ tốt thì đó tuyệt đối là thứ tốt."
"Tin tôi thì đúng rồi, tôi còn có thể hại anh hay sao." Lâm Phàm nghĩ đến một chuyện khác: "Đúng rồi, anh có biết chỗ nào có bán lò luyện đan không?"
“Lò luyện đan? Vương Minh Dương kim lặng một lát, nói: "Đồ chơi này hiện tại rất hiếm thấy, không ai làm thứ này hết. Thế nhưng đồ trang trí thì ngược lại không ít, còn rất được đón nhận."
Lâm Phàm có chút thất vọng, quả nhiên rất khó kiếm được.
Nếu như không có lò luyện đan, Tiểu Thông Tuệ Đan phẩm chất hoàn mỹ chỉ sợ là luyện chế không ra được. Nồi áp suất nhiều nhất cũng chỉ luyện chế hàng bình thường, cái này làm sao có thể thỏa mãn nhu cầu của hắn.
Rời khỏi Vương Minh Dương bên này.
Đến tay còn có một chiếc Hummer mới, mặc dù lần này Vương Minh Dương không có nói gì. Thế nhưng ánh mắt kia vẫn nói rõ, ‘anh trai’ không thể chơi loạn như vậy được, tốc độ đốt tiền thế này không ai chịu nổi đâu.
Trước khi có lò luyện đan, hắn tuyệt đối sẽ không luyện đan nữa, luyện cũng như mất trắng.
Phố Vân Lý!
Ngô U Lan vội vàng hỏi: "Anh Lâm, sự việc đã giải quyết xong?"
"Ừm." Lâm Phàm cười nói: "Giải quyết xong, rất hoàn mỹ."
Mặc dù hai bên có ẩu đả với nhau một chút, nhưng nhìn chung thì mọi chuyện đều đã được giải quyết hoàn mỹ.
Đúng lúc này, Lưu Hiểu Thiên xuất hiện, Lâm Phàm có chút kinh ngạc hỏi: "Lưu sở trưởng, hôm nay là gió gì thổi anh tới đây vậy?"
Lưu Hiểu Thiên mỉm cười: "Lâm đại sư, hôm nay là bão tố thổi tôi ra tới. Cho cậu nè, nhìn xem nếu gặp phải người tương tự thì phải thông báo ngay cho tôi nha."
Lâm Phàm nhận lấy tờ giấy, phía trên vẽ một khuôn mặt: "Người này là ai?"
"Một tên trùm ma túy lớn, chúng tôi nhận được thông báo người này đã bí mật lẻn vào Thượng Hải. Nhưng mà chúng tôi không có ảnh chụp của hắn, chỉ có bức tranh vẽ tay từ rất lâu của hắn ta mà thôi." Lưu Hiểu Thiên nói.
Hiện tại việc này khiến cục cảnh sát Thượng Hải đều rất coi trọng, toàn bộ cảnh sát và tổ chống ma túy đều đã xuất động, chính là muốn tìm được tên trùm ma tuý này.
"Làm thế nào để tìm được? Chỉ có một gương mặt nghiêng còn không nhìn rõ thì sao mà kiếm?” Lâm Phàm nói.
Lưu Hiểu Thiên thở dài một tiếng: "Không có biện pháp khác, người này khó bắt, thế nhưng trên cổ hắn có một hình xăm bọ cạp, đây là manh mối duy nhất. Cậu là người một nhà nên tôi nói cho cậu biết, cái tên trùm ma tuý này rất nguy hiểm. Hiện tại toàn bộ Thượng Hải đều đang cảnh giác cao độ, chính là vì muốn nhanh chóng tìm được hắn ta. Nếu không cũng không biết sẽ có bao nhiêu ma túy được đem tới Thượng Hải nữa."
Lâm Phàm gật đầu: "Ừm, yên tâm đi! Tôi sẽ lưu ý, chỉ cần phát hiện thì tôi trước tiên sẽ thông báo cho anh."
Nhưng mà ở Thượng Hải muốn tìm một người chỉ dựa vào một hình xăm thì giống như mò kim đáy biển, càng thêm khó khăn.
Tuy rằng bản thân là người chính nghĩa, nhưng cũng chỉ có thể làm được chút chuyện nhỏ, loại chuyện lớn thế này vẫn là giao cho cảnh sát làm đi.
"Được rồi, tôi tiếp tục làm việc đây." Lưu Hiểu Thiên xua tay nói.
Lâm Phàm nhìn bóng lưng Lưu Hiểu Thiên, không khỏi lắc đầu. Haizz, làm quản lý trật tự đô thị tốt biết bao, hiện tại địa vị càng cao thì gánh nặng cũng lớn hơn. So với lúc mới quen, anh ta đã gầy hơn một vòng lớn, thật sự là chịu khổ rồi.
Nhìn tờ giấy trong tay, tên này thật đúng là to gan, dám tới Thượng Hải buôn bán ma túy, đây không phải là muốn tìm chết sao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận