Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 949: Nghĩ xong rồi à?

Trần Vận Y lắc đầu: “Chị Lưu, em thật sự không muốn, em muốn rời đi.”
Chị Lưu giận dỗi nói: “Em đi bằng cách nào? Sau này không về công ty nữa hả? Em phải biết rằng, em đã ký hợp đồng, cho dù hôm nay em đi được thì sau này nếu không đến công ty xem như vi phạm hợp đồng. Nếu thưa ra tòa, các em sẽ thua kiện, có tiền để bồi thường sao?”
Trần Vận Y và Lạc Đan im lặng, chị Lưu nói đúng. Hôm nay các cô trốn được thì đã sao? Vi phạm thì phải bồi thường. Bây giờ các cô hối hận không kịp! Lúc đó vui quá nên đầu óc không hoạt động, căn bản không đọc kỹ hợp đồng. Bây giờ nghĩ lại, hối hận thì đã muộn.
“Đừng lo, Tổng giám đốc các cô là ai? Tôi tìm anh ta nói cho.” Lâm Phàm lên tiếng.
“Cậu…” Chị Lưu không biết người thanh niên kia là ai, vừa định phản đối bỗng nhiên sững sờ, vẻ mặt thay đổi: “Cậu là Lâm đại sư?”
“Đúng, tôi là Lâm đại sư, thì sao?” Lâm Phàm cười nói, bây giờ mình đã là người nổi tiếng, ở Thượng Hải này không mấy người không biết hắn.
Nhất là trong giới giải trí này, ai không chú ý đến hot search Weibo, mình lên hot search nhiều lần như thế tính ra cũng khá nổi tiếng, hơn nữa không ít minh tinh hận mình vì mình giành mất hot search của họ.
Chị Lưu ngạc nhiên nói: “Vận Y, Lạc Đan, các em kêu Lâm đại sư đến à?”
“Vâng.” Trần Vận Y gật đầu, lúc cô ta cùng đường đã nghĩ đến Lâm đại sư. Cô ta luôn chú ý đến Lâm đại sư, độ nổi tiếng càng lúc càng cao, khác xa so với lúc ban đầu các cô biết hắn.
Chị Lưu ngẫm nghĩ, vẫn lắc đầu: “Haizz, cho dù cậu đến cũng sợ không thể. Lần này lai lịch người tới rất lớn, sợ rằng…”
Lâm Phàm xua tay: “Đi, đừng nghĩ nhiều nữa. Ông chủ của các cô đâu?”
Chị Lưu không ngờ các cô Trần Vận Y quen biết Lâm đại sư, chuyện này cô ta không thể kiểm soát nổi nữa, cô ta biết địa vị của Lâm đại sư tại Thượng Hải, cũng là một người có tiếng nói.
“Chắc bây giờ đang ở phòng khách đón tiếp khách quý.” Chị Lưu nói.
Lâm Phàm gật đầu: “Được thôi, đi chung nhé? Để tôi giải quyết chuyện này cho.”

Phòng khách.
Vẻ mặt Hà Minh Huy rạng rỡ: “Thường tổng, Thân tổng rồng đến nhà tôm nhưng tôi không kịp đón tiếp từ xa. Hôm nay tôi đã sắp xếp xong xuôi, mọi việc ổn thỏa rồi ạ.”
Hai người được gọi là Thường tổng và Thân tổng còn rất trẻ, nhiều nhất chỉ hơn ba mươi tuổi.
Trước đó bọn họ được gọi là đại thiếu gia, nhưng xưng hô này có cảm giác như mấy tên hoàn khố ăn không ngồi rồi, sau đó họ tự mở công ty chơi đùa, tuy là có đầu tư nhưng chỉ để cho vui. Với danh nghĩa đó ra ngoài được người ta gọi “tổng giám đốc” cảm giác cũng không tệ.
Thường tổng cười nói: “Hà tổng, chuyện lần này phải xem lòng thành của ông rồi.”
Hà Minh Huy sao còn không hiểu: “Tất nhiên, tôi làm việc mà các ngài còn chưa yên tâm sao? Các ngài đã chỉ đích danh thì sao tôi làm sai được chứ? Ngài nói đúng không?”
Hà Minh Huy cảm giác mình kiếm lời to, với khả năng của mình muốn quen biết hai người quyền thế này là chuyện không thể. Nào ngờ đối phương chủ động tìm mình, nói muốn bàn chuyện làm ăn với mình mà người trung gian chính là hai người Trần Vận Y và Lạc Đan.
Lúc anh ta ký hợp đồng với các cô ấy đã chuẩn bị tốn tiền tạo danh tiếng cho họ, không nghĩ đến có thể gặp được chuyện tốt thế này, đúng là việc vui.
Anh ta rất hâm mộ những vị công tử thiếu gia này, vì phụ nữ mà không ngại ngàn dặm xa xôi từ thủ đô chạy đến đây nói chuyện làm ăn với mình, mục tiêu cuối cùng vẫn chỉ vì hai người phụ nữ này thôi.
Có thể nói vô cùng khí phách.
Hơn nữa Hà Minh Huy cũng định làm quen với đối phương, dù sao không phải dễ tham dự vào giới đó, không có người dẫn đường là không thể.
“Tốt lắm, tốt lắm.” Thân tổng hài lòng cười tươi.
Hà Minh Huy cẩn thận hỏi: “Thường tổng, trước đó ngài nói còn một nhân vật lớn, sao vẫn chưa thấy tới?”
Thường tổng cười: “Đừng hỏi nhiều, người đó có việc lát nữa mới đến, ngoài ra đợi sau khi người đó đến đây ông đừng gọi chúng tôi là “tổng” gì cả, cứ gọi tôi là Thường thiếu gia được rồi, tránh cho bị mắng.”
Hà Minh Huy không biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn nhận lời gật đầu.
Những người này quá sành sỏi, anh ta không theo kịp.
Trong phố Vân Lý!
“Cho hỏi Lâm đại sư có đây không?” Một người đàn ông đứng ngay cửa tiệm hỏi.
Ngô U Lan nhìn người đến, lắc đầu: “Mới vừa ra ngoài, không có đây. Anh có việc gì?”
“Không ở đây thì thôi, đợi anh ấy về cô báo với anh ấy giùm một tiếng có Trâu Thiên Phúc đến tìm anh ấy.”
Ngô U Lan không hiểu ất giáp gì: “Chả hiểu nổi.”
Phòng khách.
Cửa bị đẩy ra.
Hà Minh Huy đang bận nịnh hót hai vị quyền quý, khi ánh mắt nhìn thấy Trần Vận Y và Lạc Đan lập tức cười tươi rói, sau đó bước đến: “Nghĩ xong rồi à?”
Nhưng lúc này, một cánh tay đẩy Hà Minh Huy dạt ra ngoài: “Ai là Hà Minh Huy?”
Hà Minh Huy bị đẩy sang một bên, mặt đỏ bừng tức giận: “Cậu là ai? Ở đâu đến đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận