Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1086: Em dâu, em ở đâu?

Trần Hà chỉ vào Hứa Tử Nhạc nổi giận mắng: “Con khốn này cho nó mặt mũi mà không cần, Trần Hà tao đã chủ động tới mà mày còn không biết thức thời, đừng tưởng mày dựa vào Vương Minh Dương thì không coi ai ra gì. Trong mắt của Trần Hà tao thì mày chỉ là con điếm thôi biết không hả?”
Những diễn viên xung quanh và các nhân viên trong đoàn phim đều nín thở không dám nhúc nhích. Đây chính là nỗi đau của bọn họ đấy, đối với người bình thường thì những minh tinh như bọn họ vô cùng nở mày nở mặt, nhưng sau lưng khi đối mặt với những tên phú hào này thì đã phải chịu đau khổ, chịu bị xem thường biết bao nhiêu.
Hứa Tử Nhạc bụm mặt, tức giận nhìn Trần Hà.
Trần Hà lại càng nổi giận mắng: “Nhìn cái gì hả? Hứa Tử Nhạc tôi nói cho cô biết, trong mắt tôi cô chỉ là con điếm mà thôi, tôi hỏi cô một lần cuối cùng, rượu này uống hay không uống?”
Đạo diễn bị dọa cho run rẩy: “Uống, uống, Trần tổng đừng tức giận, uống rượu nào.”
Tuyết Nhi bảo vệ Hứa Tử Nhạc ở phía sau mình: “Trần tổng, tôi thay chị Hứa uống ly rượu này vậy.”
“Cô cút qua một bên cho tôi, ở đây không tới lượt cô nói chuyện.” Trần Hà mắng.
Đôi mắt Hứa Tử Nhạc hừng hực lửa, gào thét: “Tôi không uống.”
“Chó chết.” Lúc này Trần Hà thật sự vô cùng tức giận.
Đạo diễn vừa ôm thắt lưng Trần Hà lại vừa hét: “Trần tổng bình tĩnh, bình tĩnh lại. Tử Nhạc cô mau đi đi, ở đây giao cho chúng tôi.” Sau đó nhìn các nam diễn viên xung quanh: “Các người đứng trơ ra ở đó làm gì? Còn không mau tới đây kéo Trần tổng lại đi.”
Trần Hà trừng những người xung quanh một vòng: “Các người ai dám tới thì từ ngày mai đừng hòng lăn lộn trong giới giải trí nữa.”
Nghe như thế, đám người bị dọa đứng yên tại chỗ, bọn họ nào dám vì một mình Hứa Tử Nhạc mà đi đắc tội đại lão thế này chứ.
“Mẹ kiếp!” Đạo diễn thấy tình hình như thế, trong lòng cũng hò hét.
Từ xưa con hát vốn bạc tình bạc nghĩa, đúng là mẹ nó không phải không có đạo lý.
Toàn bộ chỉ vì lợi ích cá nhân mà làm quần chúng ăn dưa.
Tuyết Nhi nhanh chóng kéo Hứa Tử Nhạc dậy: “Chị Hứa, chúng ta mau đi thôi.”
Hứa Tử Nhạc quật cường đứng nơi đó: “Không đi, họ Trần, hôm nay có bản lĩnh thì đánh chết tôi, nếu không thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua việc này.”
Trần Hà có bao giờ gặp được nữ minh tinh dám nhảy nhót thách thức ông ta như vậy chứ.
“Mày…”
Kẽo kẹt!
Lúc này, cửa phòng tiệc bị đẩy ra.
Lâm Phàm đứng ở cửa thấy trong phòng đầy các bàn tiệc: “Em dâu, em ở đâu?”
Hứa Tử Nhạc nghe được giọng hắn, lập tức mừng rỡ: “Anh, em ở đây này.”
Ánh mắt Lâm Phàm nhìn qua thấy bên kia đang ầm ĩ hỗn loạn thì nhíu mày, hình như đã xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa còn có một người đàn ông đang la hét ở đó nữa.
Tất cả mọi người đều tập trung ánh nhìn vào người mới đến, có minh tinh đột nhiên ngẩn ra, bọn họ đều luôn chú ý Weibo, đây không phải là Lâm đại sư à?
Mặc dù Lâm đại sư không lăn lộn trong giới giải trí nhưng độ nổi tiếng không hề kém hơn so với bọn họ đâu.
Nhất là những việc đã làm, một việc so với một việc còn ngầu hơn, làm cho người ta vô cùng sợ hãi và nể phục.
Lâm đại sư là anh trai của Hứa Tử Nhạc sao?
Có điều Lâm đại sư gọi Hứa Tử Nhạc là em dâu, vậy Lâm đại sư chính là anh em với Vương Minh Dương sao?
Đạo diễn thấy người đến, vội vàng nói: “Lâm đại sư, người này là Trần tổng có xảy ra chút mâu thuẫn với Tử Nhạc, bây giờ đã không sao rồi.”
Chân mày Lâm Phàm nhíu chặt, hắn thấy Hứa Tử Nhạc bụm mặt lại nên hỏi: “Mặt em bị sao thế?”
Hứa Tử Nhạc cố tỏ ra kiên cường thì giờ khắc này đều tan biến hết, nước mắt lập tức ào ào rơi xuống: “Anh, ông ta bắt em tiếp rượu, em không đồng ý thì bị ông ta đánh.”
Lúc ban đầu, Vương Minh Dương và anh Lâm đều không có ở đây, cô ấy một thân một mình nên chỉ có thể cố gắng tỏ ra kiên cường. Nhưng lúc này anh Lâm đã tới, cô ấy chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm nên cũng không thể cứng rắn nổi nữa, nước mắt cứ thế mà ào ạt rơi như mưa.
Lâm Phàm nghe xong lập tức nổi giận, Hứa Tử Nhạc đã gọi hắn một tiếng anh trai thì chính là em dâu của hắn. Ngay cả hắn cũng không nỡ lòng nào đánh, nhưng mà lại bị con heo mập này đánh, việc này đếch thể nào chịu đựng được.
“Tên gầy còm kia, buông ông ta ra.” Lâm Phàm lên tiếng nói.
Đạo diễn: “Lâm đại sư, hiểu lầm, hiểu lầm rồi.”
Lâm Phàm nói lại lần nữa: “Tôi kêu ông buông ông ta ra, tôi không hy vọng phải nói lần thứ ba.”
Đối mặt với ánh mắt của Lâm đại sư, đạo diễn có hơi căng thẳng rồi sau đó buông lỏng tay ra.
Trần Hà đi thẳng tới trước mặt Lâm Phàm: “Mày chính là thằng khốn…”
Bốp!
Lâm Phàm không nói nhiều mà chỉ cho một bạt tai làm Trần Hà sững sờ, giống như không tin nổi: “Mày dám đánh tao.”
Bốp!
Lại là một bạt tai.
Trần Hà bị đánh lùi về sau còn Lâm Phàm lại từng bước từng bước đi tới, cứ mỗi bước đi chính là một bạt tai.
Ông ta không ngờ ông ta đang ở Thượng Hải mà bị thằng nhóc này đánh, tức khắc hai mắt đỏ bừng, gào lên: “Con mẹ mày, mày có biết tao là ai không hả?”
Bốp!
“Bà mẹ mày, rốt cuộc mày là ai?”
Bốp!
Mỗi lần hét lên là bị ăn một bạt tai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận