Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 137: Ông nên biết, chuyện này không dễ dàng

Sau đó, Lâm Phàm tán gẫu ầm ầm với ông ta. Sau khi mở ra nghề bói toán này, cũng chỉ có là Điền Thần Côn mang đến cho mình một chút điểm bách khoa.
Khi Lâm Phàm kết thúc.
"Điểm bách khoa +1."
Thoải mái!
Mà Ngô Thiên Hà lại kinh ngạc không thôi, sau đó nói: "Lâm đại sư đối với quan điểm huyền học có chút kỳ lạ, thu được lợi ích không nhỏ nhỉ. nhỉ.”
Lâm Phàm có biết gì về huyền học đâu, hắntôi chỉ đọc theo bách khoa toàn thư, không phải để trao đổi với ông ta đâu mà là vì kiếm được điểm bách khoa thôi.
Hiện tại điểm bách khoa cũng đã đến tay, hắn cảm thấy hài lòng rồi.
"Ông đến đây có chuyện gì?" Lâm Phàm mở miệng hỏi, sau đó nhấp một ngụm trà cho thông giọngnhuận hầu.
Bây giờ Ngô Thiên Hà xem như hiểu được thế nào là anh hùng xuất thiếu niên, Trường Giang sóng sau xô sóng trước.
Mệnh cách của Lâm đại sư trước mắt ông nhìn không rõ, không nhìn thấy một chút nào.
Nhưng Lâm đại sư này lại nói ra được tên của tổ tông đời thứ nhất nhà ông.
Đây chính là thể hiện một điều,rằng Lâm đại sư đã nhìn thấu tổ tông mười tám đời nhà mình.
Năng lực cỡ này đủ để xưng là thế giới huyền học đệ nhất nhân. (Người đứng đầu giới huyền học thế giới)
Ngô Thiên Hà mở miệng nói: "Tôi đây chỉ muốn cầu Lâm đại sư giúp đỡ con gái tôi một chút.”
Lâm Phàm xua tay nói: "Tạo nghiệt quá nhiều, cô con gái này của ông cơ bản không cứu nổi, trời định rồi.”
Ngô Thiên Hà không cam lòng nói: "Lâm đại sư, kính xin ngài đừng trách, trên đường tôi nghe nói đại sư giúp người ta giải tử kiếp, nhưng cậu lại không có bất cứ chuyện gì, xin hỏi có phải có biện pháp tránh khỏi hay không?”
Lâm Phàm chỉ vào đầu cửa: "Ông xem đó là cái gì vậy?”
"Lâm đại sư." Ngô Thiên Hà mở miệng nói.
"Vậy thì đúng rồi, tôia là Lâm đại sư, không phải đại sư bình thường." Lâm Phàm nói.
Ngô Thiên Hà không nói gì, sau đó đứng lên.
Lâm Phàm sửng sốt, lập tức xua tay: "Ông ngồi xuống đi, chúng ta có thể nói chuyện thì nói chuyện, đừng dùng đến thân thể để hành động. Bây giờ là thời đại 4.0 rồi, tôi sẽ bị chửi chết mất.”
Cô gái bên ngoài cửa kia khí xui xẻo ngút trời, chỉ cần Ngô Thiên Hà chết đi thì, cô gái này tuyệt đối sẽ bắt đầu bi thảm. H, hơn nữa bi thảm còn không phải là là bi thảm bình thường.
Mọi người Ngươi có thể nghĩ đến bi thảm bao nhiêu, vậy thì bi thảm bấy nhiêu.
Tuyệt đối cực kỳ bi thảm.
Ngô Thiên Hà khẩn cầu nói: "Lâm đại sư, cầu xin cậu giúp đỡ, bất kỳ giá nào tôi cũng nguyện ý. Tôi chỉ có một cô con gái này, trước kia tạo nghiệt cũng nên là do tôi gánh vác, không nên chuyển sang đời sau chứ.”
Nếu như hiện tại để cho những phú hào quyền quý ở Liên Châu biết, tuyệt đối sẽ bị nghẹn họng.
Liên Châu thần toán Ngô Thiên Hà, vậy mà đang cầu xin một người trẻ tuổi hỗ trợ ở trong một cửa hàng nho nhỏ hỗ trợ.
Điều này nói ra sẽ có ai sẽ tin?
Ngô U Lan ở bên ngoài nghe những lời này, nội tâm đã bị dọa sợ.
Cô sinh ra trong một thế gia huyền học, tuy rằng không có kế thừa nghề nghiệp của cha, nhưng cô tin tưởng huyền học hơn hết so với bất luận kẻ nào.
Vận mệnh sau này của mình sẽ rất bi thảm. Cô biết điều đó cho nên hiện tại mỗi ngày hiện tại cô đều vui vẻ mà sống.
Lâm Phàm không mở miệng, quay đầu nhìn Ngô U Lan ngoài cửa.
Mông to, có thể sinh con.
Ngực nảy nở, nhiều dinh dưỡng.
Ui da, mình đang nghĩ gì vậy nè?
Bây giờ phải dùng một đôi mắt chân thành, thương hại để nhìn thiếu nữ sắp bước vào bi ai mới đúngchứ.
Ngô Thiên Hà chưa bao giờ khẩn trương, nhưng giờ phút này lại khẩn trương nhìn Lâm Phàm.
Lâm Phàm trong lòng thở dài, ông trời có đức hiếu sinh. Đối mặt với thiếu nữ sắp trượt chân này, mình thân là một đại sư thì , làm sao có thể không dùng đôi tay thần thánh này cứu vớt một chút đây.
Ngô Thiên Hà này cũng không xấu, chỉ là lúc còn trẻ , tự nhận trình độ huyền học cao, quá đắc ý. Được bọn quyền quý tâng bốc một cái đã lên trời, b. Bây giờ già rồi, hối hận cũng không kịp.
Người có năng lực còn rất khiêm tốn như mình, thế giới này hiếm có lắm nha.
Ngô Thiên Hà nhìn Lâm đại sư một cách đầy hy vọng, hy vọng có thể cứu được con gái của mình.
Ông biết rằng hiện giờ Lâm đại sư đang suy nghĩ.
Loại tình huống này không bình thường, không phải là giúp người ta cải mệnh như bình thường, mà là cần dùng chính vận mệnh của mình để trấn áp, thay đổi vận mệnh.
Nếu mệnh cách không mạnh mẽ thì có thể rước họa vào thân, hoàn toàn nhiễm phải vận rủi.
Cuối cùng, Lâm Phàm lên tiếng.
"Ông nên biết rằng chuyện này không dễ dàng." Lâm Phàm nói.
Ngô Thiên Hà gật đầu: "Lâm đại sư, tôi biết không dễ dàng."
Lâm Phàm tiếp tục nói: "Con gái của ông số mệnh rất xấu, chuyện này còn khó hơn thay đổi vận mệnh."
"Cái này tôi đều biết, rất khó, khó còn hơn lên trời." Ngô Thiên Hà gật đầu, hy vọng lại trở nên mỏng manh hơn một chút.
"Còn nữa, ông phải biết tôi và ông không có quan hệ gì?" Lâm Phàm lộ ra vẻ mặt khó xử, nhưng hiện giờ hắn đang giở trò gài bẫy, từng bước dụ dỗ Ngô Thiên Hà.
Ngô Thiên Hà thở dài, gật đầu và không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận