Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 328: Vương Thâm bị bắt về đồn

(Đổi tên Vương Hai Sẹo Mụn thành Vương Hai Sẹo cho ngầu ạ, tên gốc thì là Hai Sẹo Mụn mới đúng)
Ngay từ đầu Lâm Phàm thật sự không ngờ mình lại gặp phải con cá lớn này. Lúc nhìn thấy Vương Thâm, hắn chỉ cảm thấy người này rất hào hoa phong nhã, gương mặt hiền lành. Thế nhưng nhân quả này có hơi nặng, cảm giác có chút quái dị. Sau khi hắn tính toán cẩn thận lại một quẻ khác thì càng thấy khiếp sợ hơn.
Hóa ra Vương Thâm này lại là người đứng đầu tập đoàn buôn người, mở một công ty dịch vụ lao động rồi dùng nó để che dấu hành vi phạm pháp của mình. Gã khống chế nghề ăn xin ở cả ba tỉnh, không biết đã bắt cóc bao nhiêu đứa trẻ, cũng không biết đã phá hủy bao nhiêu gia đình, cuối cùng toàn bộ nhân quả này đều ngưng tụ trên người gã.
Thật sự là một nhân vật quá kinh khủng.
Những đứa trẻ bị bọn buôn người bắt cóc trên cơ bản đều bán cho Vương Thâm, còn Vương Thâm thì trụ giữ ở Thượng Hải. Bên ngoài thì gã làm ăn rất hợp pháp nhưng sau lưng lại làm những việc trái pháp luật.
Sở cảnh sát!
Lưu Hiểu Thiên kéo Lâm Phàm sang một bên: "Lâm đại sư, tôi đi báo cáo với lãnh đạo trước. Bây giờ anh cứ ngồi đây chờ một chút, Vương Thâm và người đàn ông kia đã bị dẫn vào thẩm vấn. Chỉ là theo tôi thấy thì không nắm chắc được mấy phần. Mà chuyện này là do tôi không làm đúng trình tự, nếu như không tra ra được gì thì chỉ sợ sẽ gặp xui xẻo thôi.”
Lâm Phàm vỗ vai Lưu Hiểu Thiên: "Yên tâm, có tôi ở đây! Nếu thật sự xảy ra chuyện thì cùng lắm… là anh đi theo tôi bán bánh kếp thôi.”
Nửa đoạn đầu của Lâm Phàm khiến Lưu Hiểu Thiên tràn đầy tin tưởng nhưng nửa câu sau lại khiến Lưu Hiểu Thiên hoàn toàn mơ màng. Thật cảm động vì Lâm đại sư đã suy nghĩ kỹ cả đường lui cho mình. Thế nhưng anh ta biết, đây chỉ là trò đùa của Lâm đại sư thôi. Với lại cho dù như thế thật thì anh ta cũng sẽ không hối hận. Có đôi khi tin tưởng một người chính là tin tưởng. Cho dù không điều tra ra cái gì thì đó cũng chỉ thể hiện rằng năng lực của mình còn chưa đủ. Đạo cao một thước ma cao một trượng, chính nghĩa cuối cùng cũng sẽ đến thôi.
Lâm Phàm ngồi một chỗ chờ còn Lưu Hiểu Thiên thì đi báo cáo với lãnh đạo. Hắn không biết Lưu Hiểu Thiên sẽ nói như thế nào với lãnh đạo nhưng thời gian đi vào tương đối dài. Khoảng bốn mươi phút sau thì Lưu Hiểu Thiên mới đi ra, mà trên trán anh ta đã chảy rất nhiều mồ hôi.
Lâm Phàm đứng dậy: "Lãnh đạo nói như thế nào?”
Lưu Hiểu Thiên cười nói: "Lãnh đạo ông ấy cũng tin tưởng anh nhưng chuyện này ông ấy chỉ có thể coi như không biết, hơn nữa cuộc triệu tập này là bí mật nên chỉ có thể kéo dài 12 tiếng. Bởi vì hiện tại không có bất kỳ chứng cứ gì, mà không có chứng cứ thì không thể giam giữ được.”
Lâm Phàm gật gật đầu: "Hiện tại đã bắt đầu thẩm vấn chưa?”
Lưu Hiểu Thiên gật đầu: "Bắt đầu thẩm vấn rồi, tuy nhiên theo tôi thấy, chuyện này không chắc chắn lắm. Nếu như gã thật sự là Vương hai sẹo thì tâm lý này của gã tuyệt đối không phải người bình thường có thể theo kịp. Dưới tình huống chúng ta không có bất kỳ chứng cứ nào, tâm lý của gã còn thoải mái hơn những người khác nhiều. Thậm chí nếu cuối cùng chúng ta không thẩm vấn ra được điều gì thì có lẽ chúng ta sẽ gặp xui xẻo.”
Lâm Phàm nghiêm mặt nói: "Không có nếu như, hắn chính là Vương hai sẹo.”
Lưu Hiểu Thiên kinh ngạc nhìn Lâm Phàm: "Sao anh lại chắc chắn như vậy?”
Lâm Phàm cười cười: "Tôi là thầy bói mà, anh quên rồi sao? Nhưng chuyện này không có chứng cứ thì ngay cả anh cũng không tin cũng đúng.”
Lưu Hiểu Thiên gật gật đầu, chuyện này vốn rất nguy hiểm. Tuy rằng trong lòng anh ta rất tin tưởng Lâm đại sư nhưng lại chưa có chút chứng cứ nào mà đã nói với lãnh đạo rằng đây chính là Vương hai sẹo, là thủ lĩnh của bọn buôn người, rồi tự dưng bắt giữ, trừng phạt gì đó, chắc chắn sẽ bị người ta chửi chết luôn.
Một tiếng sau.
Cảnh sát thẩm vấn đi ra, sau đó lắc đầu: "Không hỏi ra được bất cứ cái gì. Đội trưởng, hắn thật sự là Vương hai sẹo à? Anh không nhầm đấy chứ? "
Lưu Hiểu Thiên tin tưởng Lâm đại sư, huống hồ hiện tại nếu ngay cả đồng nghiệp cũng không xác định, vậy còn có thể tra hỏi ra cái gì? Cho nên Lưu Hiểu Thiên khẳng định nói: “Chính là gã! Chỉ là hiện tại chúng ta còn chưa có chứng cứ gã phạm tội. Nhưng tôi có thể khẳng định, gã chính là Vương hai sẹo."
Những cảnh sát thẩm vấn kia thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng lấy lại tinh thần. Đội trưởng đã khẳng định như vậy thì người này nhất định là Vương hai sẹo, chỉ là quá khó khăn. Nhất thời có lẽ không có cách nào để bắt hắn nhưng nhất định có thể tìm được chứng cứ.
Lâm Phàm thấy tình huống hiện tại cũng không làm được gì, cứ tiếp tục chậm trễ như vậy cuối cùng khẳng định chỉ lãng phí thời gian.
"Đội trưởng Lưu, anh nói xem tôi có thể đi thẩm vấn không?” Lâm Phàm hỏi.
Lưu Hiểu Thiên nhìn Lâm đại sư, vẻ mặt hơi thay đổi.
Cảnh sát ở bên cạnh mở miệng nói: "Đội trưởng, chuyện này không phù hợp với quy củ, huống hồ Lâm đại sư làm sao biết các cách thức trong thẩm vấn chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận